[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 386: Quan Hệ Có Đủ Sâu Sắc? (3)

Chương 386: Quan Hệ Có Đủ Sâu Sắc? (3)Chương 386: Quan Hệ Có Đủ Sâu Sắc? (3)
Công việc kinh doanh chính của nhà họ Lục cũng không dựa vào bến tàu, nhưng tới bây giờ họ không nghĩ đến việc cho con nuôi vị trí quan trọng, vì vậy không có khả năng con nuôi sẽ rèn luyện ở bên ngoài, trở về làm người kế nghiệp trong tương lai.
Ông Lục có một người anh em khác phái ủng hộ ông ấy phát triển xí nghiệp gia đình, người kia giữ chức vụ quan trọng trong công ty, con cái cũng phân tán ở các bộ phận khác nhau, nhưng không ai trong số họ bắt đầu làm việc từ dưới chót, sau khi tốt nghiệp đại học đều trực tiếp đến công ty nhậm chức.
Theo suy nghĩ của Chu Nghiêm Phong, việc bồi dưỡng người kế nghiệp đương nhiên phải bắt đầu từ cấp cơ sở, để họ có thể hiểu rõ các trình tự, nâng đỡ họ đi lên trong tương lai.
Chu Nghiêm Phong cũng cho người tra cứu báo chí Hồng Kông vào bốn, năm năm trước, thấy một đoạn tin tức nói về ông Lục, tiết lộ vấn đề sau này sẽ giao xí nghiệp trăm tuổi cho ai, đại khái nói là nếu không đợi được người nhà thì cũng chỉ có thể tìm người ngoài để tiếp quản việc này.
Điều đó chứng minh trong tâm ông ấy luôn muốn giao xí nghiệp gia đình cho người nhà, bây giờ bên cạnh ông ấy có hai người Lục Mạn Hương và Lục Mạn Mạn, tính khí Lục Mạn Hương rõ ràng cho thấy chí hướng không ở đây, vì vậy Lục Mạn Mạn là thích hợp nhất.
Có lẽ trước khi Lục Mạn Mạn đến, ông ấy đã thăm dò rõ ràng công việc kinh doanh của cô bên này, lúc này mới yêu cầu cô lấy tiền tiêu hết trong hai ngày, không thể không nói đây là một loại điều tra.
Chu Nghiêm Phong hiểu vợ mình quá rõ, đừng nhìn cô yếu ớt, tâm tư của cô rất lớn.
Anh dám tin, nếu Lục Hướng Tùng có gan giao xí nghiệp cho vợ anh và khi đó anh còn chưa cầu hôn, Mạn Mạn nhất định sẽ bỏ rơi anh và đồng ý không chút do dự.
Anh không thể trách cô vô tình, chỉ có thể trách anh không cho cô được cái gì khác ngoài một mái nhà.
Ngay cả bây giờ, anh cũng không chắc liệu mối quan hệ của họ có đủ sâu sắc để cô kiên quyết chọn anh hay không.
Chu Nghiêm Phong lại cầm microphone lên lần nữa: "Mạn Mạn, báo chí nói ông Lục rất có thể sẽ để cho em làm người kế nghiệp nhà họ Lục."
Anh không hỏi có chuyện như vậy hay không, anh hỏi: "Em nghĩ như thế nào?"
Lục Mạn Mạn đã nói rõ ràng với anh là báo chí toàn ăn nói bậy bạ nhưng cô không ngờ anh lại xoắn xuýt vấn đề này. Cô dở khóc dở cười nói: "Anh yêu, tất cả đều là tin giả thôi, cậu chưa bao giờ nói như vậy."
Chu Nghiêm Phong nói: "Báo chí chỉ viết là có thể, nhưng họ không viết ông ấy nói như em vừa nói. Bây giờ đang anh hỏi em, cũng là nói 'nếu như' thôi."
Lục Mạn Mạn nói mà không cần suy nghĩ: "Không có giả thiết nào như vậy hết."
Cô ghé sát vào microphone, nhỏ giọng: "Anh không biết xí nghiệp của ông ấy lớn cỡ nào đâu, liên quan đến bao nhiêu ngành nghề. Dù anh có nói gì đi chăng nữa thì em vẫn là một cô gái, ngoại trừ con nuôi của ông ấy, ông ấy còn có anh em của mình, sao ông ấy có thể giao gia nghiệp lớn như thế cho em?”
Chu Nghiêm Phong im lặng, sau đó nói: "Cho nên nếu ông ấy muốn giao cho em, em cũng muốn."
Anh không đặt câu hỏi, anh chỉ nói ra.
Anh muốn cô phản bác lời nói của mình.
Lục Mạn Mạn dùng tiếng cười che đậy suy nghĩ thực sự của mình, sau đó có chút oán trách nói: "Chung quy anh không nên giả sử, em không thích điểm này của anh nhất, lần trước anh giả sử cái gì mà phải làm một nhiệm vụ giống anh trai mình, hỏi em làm sao bây giờ, em có thể làm gì chứ, giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền, chuyện tương lai thì để tương lai nói sau."
Cô khuyên anh: "Con người nên sống cho hiện tại. Tại sao anh cứ lo buồn vô cớ những điều chưa xảy ra chứ, anh suy nghĩ quá nhiều rồi, chuyện gì anh cũng tách ra, bóp nát, suy nghĩ quá rõ ràng, như vậy sẽ rất mệt mỏi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận