[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 292: Cốt Nhục Của Nghiêm Gia (2)

Chương 292: Cốt Nhục Của Nghiêm Gia (2)Chương 292: Cốt Nhục Của Nghiêm Gia (2)
Rốt cuộc thì cũng là việc nhà của nhà người ta, sở trưởng nói đến đây cũng không tiện nói thêm cái gì nữa, gọi người liên hệ với đồn công an ở bên kia.
Thái Châu nhìn ra tấm lòng hiền của người mẹ của Lục Mạn Hương, thỉnh thoảng cũng có mêm lòng một chút, căn bản trị không được hai đứa nhỏ này, có thể nói hai đứa nhỏ này mà tới, thì từ nay về sau sẽ thật sự trở thành trách nhiệm của Lục Mạn Mạn.
Anh ta gọi Lục Mạn Mạn sang một bên, nhỏ giọng bảo cô phải thật sự suy nghĩ rõ ràng, nuôi hai đứa này tuyệt đối không phải một chuyện dễ dàng đến như vậy, nếu lớn một chút thì còn dễ nói, dứt khoát ném vào trong bộ đội để rèn luyện, nhưng tuổi còn nhỏ như vậy thì có thể đưa đến đâu.
Nhưng Lục Mạn Mạn lại vô cùng cố chấp.
Thái Châu trông cậy vào Lục Mạn Hương có thể nói chút gì đó, dù sao Tiểu Mạn cũng không phải là loại người sẽ tự đi tìm phiền toái, cô nhất định phải làm như vậy, không phải đều là do lo lắng cho người chị gái này sao?
Trong lòng Lục Mạn Hương rất khó quyết định, dù sao thì cốt nhục nối liên, để bọn chúng ở bên cạnh cha và bà nội thì sớm muộn gì cũng biến thành tai họa, nếu lúc này tới đây nói không chừng còn có hy vọng uốn nắn, nhưng cũng không biết hai đứa nhỏ có phải thật sự vô ơn đến như vậy hay không, lỡ như uốn nắn không được thì phải làm sao bây giờ?
Nuôi con cũng không phải chuyện nhất thời, đến lúc đó lại liên lụy ảnh hưởng đến cuộc sống của em gái thì phải làm như thế nào?
Trong lòng của cô ấy lúc này cũng vô cùng do dự: "Hay là thôi đi."
"Điện thoại đang gọi cho đồn công an bên kia, bây giờ đang liên hệ với cha của đứa trẻ ở bên kia."
Đồng chí công an đến nói.
Lục Mạn Mạn tự động xem nhẹ lời nói kia của chị gái, đến chỗ điện thoại đang chờ, hôm nay cô hạ quyết tâm phải trị bệnh dễ mềm lòng của chị gái, chỉ có hai đứa vô ơn như vậy, mà chút quyết tâm này cũng không hạ được, tương lai còn trông cậy vào cuộc sống tốt đẹp cái gì chứ?
Nghiêm Đại Khoan lại đi đánh bạc, lần này còn đưa cả căn nhà cũ ra để đặt cược, chỉ là đến cuối cùng vào đúng thời khắc công bố thắng thua mấu chốt, bà già nhà anh ta đã vội vàng hốt hoảng chạy vào.
"Đại Khoan, Đại Khoan, tìm không thấy Tiểu Quân với Tiểu Siêu!"
Nghiêm Đại Khoan nào còn để ý đến chuyện này: "Chờ một chút!" Bà già nói: "Có người trông thấy cái tên TU Hòa Bình mang Tiểu Quân Tiểu Siêu của chúng ta lên xe rồi!"
Nghiêm Đại Khoan vẫn không có phản ứng.
Bà già kéo anh ta ra, ghé vào lỗ tai anh ta rồi kêu to: "Từ Hòa Bình bắt cóc Tiểu Quân Tiểu Siêu rồi!"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Nghiêm Đại Khoan lúc này mới giống như là phản ứng lại cái gì đó, tức giận nói: "Cái thằng Từ Hòa Bình này, xem ông đây có giết chết mày không!"
Nhưng trên tay còn nắm chặt con bài, ánh mắt còn không rời đi một chút.
Có người bỗng nhiên chạy tới nói: "Nghiêm Đại Khoan, đừng có đùa! Đồng chí công an ở đồn công an tìm anh!”
Nghiêm Đại Khoan nhớ tới đoạn thời gian bị giam kia, lần này bị dọa đến mức trực tiếp hất bài ra, giật mình thiếu chút nữa trốn dưới gầm bàn.
Bà già cũng bị hù dọa.
Người kia im lặng: "Người ta tìm được Tiểu Quân và Tiểu Siêu nhà anh rồi!"
Hai người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đến đồn công an liền cảm ơn đồng chí công an.
Đồng chí công an nói: "Bên kia còn có lời muốn hỏi các người, các người xem xem ai đến mà nghe điện thoại đi." “Tôi, tôi."
Nghiêm Đại Khoan vội nói.
Bên này Lục Mạn Mạn đang ở bên cạnh sở trưởng, nghe sở trưởng hỏi: "Từ Hòa Bình đưa mấy đứa trẻ nhà các anh ra, có được người lớn trong nhà các anh đồng ý hay không?"
"Không có, không có, tuyệt đối không có!"
"Được, vậy các anh tới đón đứa trẻ đi."
"Cái này, cái này còn muốn chúng tôi quay lại đón?”
Sở trưởng muốn nói gì đó, Lục Mạn Mạn: "Để tôi."
Sở trưởng đưa ống nghe cho cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận