[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 139: Tôi Muốn Ly Hôn (2)

Chương 139: Tôi Muốn Ly Hôn (2)Chương 139: Tôi Muốn Ly Hôn (2)
Khóe miệng Lục Mạn Mạn lúc đó giật giật, cho dù là đóng kịch, anh cũng không nên lấy khăn tay lau bàn ghế lúc nãy bôi lên mặt cô đúng không?
Thấy bà lão trở thành mục tiêu chỉ trích, giống như chuột chạy cùng đường bị mọi người la hét, cô mới có thời gian trừng Chu Nghiêm Phong một cái.
Chu Nghiêm Phong cũng rất sáng suốt, lập tức cất khăn tay đi, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô an ủi, như thể cô vẫn chưa hết đau buồn.
Bà lão bị mọi người vây lại, một miệng dù có lợi hại đến đâu cũng không thể cãi lại được mười cái miệng, trước mắt thấy không còn đường thoát nhưng con trai bà vẫn đang bị giam cầm trong ngục chịu khổ, không biết khi nào mới có thể ra ngoài.
Trong cái khó ló cái khôn, bà đột nhiên kéo hai đứa cháu trai của mình quỳ xuống trước mặt Chu Nghiêm Phong, rồi bắt đầu khóc.
"Chồng của Lục Mạn Mạn, anh là thủ trưởng trong quân đội, anh không thể nhìn thấy con trai tôi đánh chị vợ anh thì đi giúp người thân chứ không giúp lẽ phải được. Anh là bộ đội nhân dân, là con em thủ trưởng, là người công bằng nhất đối với nhân dân chúng tôi. Hãy cho chúng tôi nhân dân là chủ. Con trai tôi đánh vợ là sai, nhưng tội nó không đáng chết. Người ta nói rằng vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường làm hoà, nó với chị vợ anh sau này còn phải sống với nhau, nó không được thả ra không phải sẽ hận chị vợ anh đến chết sao, sau này chị vợ anh với nó làm sao sống chung với nhau được."
Ánh mắt của hai cháu trai đảo qua đảo lại, cũng không biết tâm trí đặt ở đâu.
Vừa khó bà lão vừa dùng hai tay véo mạnh vào đùi hai đứa cháu, hai đứa lập tức gào khóc.
Tiếng ồn ào đỉnh tai nhức óc tràn ngập phòng bệnh.
Bà lão càng chỉ trời đập đất gào khóc to hơn.
Động tác này không chỉ khiến những người khác trong phòng kinh ngạc, mà Chu Nghiêm Phong cũng phải cau mày, trong mắt hiện lên một tia nhìn chán ghét hiếm thấy.
Nhưng anh đã chuẩn bị sẵn hết lời thoại, đến lúc phải dạy cho bà lão một bài học, nhưng Lục Mạn Mạn lại không cho anh cơ hội thể hiện.
Lục Mạn Mạn sớm dự phòng bà lão dùng cách rút củi dưới đáy nồi này rồi, vô tình lật ngón tay trong túi lưới, một gói giấy báo bọc những thứ rơi xuống đất một cái "bụp", kẹo bánh lập tức lăn trên mặt đất.
Hai đứa nhỏ đột nhiên nhìn thấy đồ ngon này, vừa rồi còn đang khóc rống lên, trong nháy mắt đã ngừng khóc nhảy xuống đất nhặt kẹo, vây quanh bà lão đánh nhau giành kẹo.
"Của ta, của ta!" "Là của ta, của ta!"
Bà lão không thể không tiếp tục khóc, bị hai đứa cháu trai làm cho choáng váng.
Cả đám người thấy bà lão và hai đứa cháu diễn một vở kịch bát nhào hài hước, họ càng chán ghét bà lão và hai đứa cháu của bà hơn.
"Thật xấu hổi"
"Mau đem hai đứa cháu trai của bà đi đi!"
Các bác sĩ và y tá cũng chạy tới hét lớn đuổi đi: "Đây là bệnh viện, không phải nơi để các người quậy phá, mau đi ra ngoài đi!"
Bà lão xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, biết hôm nay không thể làm được gì chỉ còn cách tuyệt vọng bỏ đi.
Hôm nay, Lục Mạn Hương tận mắt chứng kiến, cảm nhận được sự thô lỗ và tàn nhẫn của mẹ chồng, hai đứa con trai cũng giống cha và bà của chúng, không có chút giáo dưỡng hay phẩm chất nào ... hoàn toàn tan nát cối lòng.
Nghĩ đến lời của em gái, cô mờ mắt mới chọn trúng Nghiêm Đại Khoan, đến cuối cùng thì được cái gì, muốn cả đời ném mình vào vòng xoáy đau khổ, để cả một đời không thể sống yên ổn?
Trong lòng cô dâng lên một niềm khát vọng phá kén chui ra, mạnh mẽ chưa từng có, cô bỗng nhiên giãy giụa muốn ngồi dậy: "Đừng để bà ấy đi!"
Có người nhanh tay nhanh mắt nắm lấy bà lão quay lại.
Lục Mạn Hương chỉ vào bà lão vừa khóc lóc vừa nói rõ ráng từng chứ: "Nói với con trai bà, tôi muốn ly hôn, tôi với gia đình bà chấm hết từ đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận