[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 326: Điều Ước Nhỏ (2)

Chương 326: Điều Ước Nhỏ (2)Chương 326: Điều Ước Nhỏ (2)
Nếu không có anh ở bên cạnh thì tất nhiên sẽ có rất nhiều việc phải điều chỉnh, cũng như phải thu xếp lại, có thể nói là việc nối tiếp việc.
Phải mất hai tiếng đồng hồ gọi điện liên tục mới có thể điều phối tốt mọi mặt của công việc.
Lục Mạn Mạn đương nhiên biết rõ anh thân bất vô kỷ(*), cũng không dám trì hoãn lịch trình quá nhiều, ngay ngày hôm sau, trước năm giờ thì cô đã tỉnh dậy trong vòng tay của anh, trèo lên người và dùng một nụ hôn đánh thức anh.
(*)Thân bất vô kỷ: Thân bất vô kỷ: Từ "thân" ở đây có nghĩa là cơ thể, còn "bất vô kỷ" có nghĩa là không biết đau đớn hoặc không chịu đau đớn. Tổng hợp lại, thành ngữ này ám chỉ đến những người có thể chịu đựng đau đớn hoặc khó khăn mà không bộc lộ ra ngoài, thường liên quan đến lòng can đảm và bản lĩnh trong các hoàn cảnh khắc nghiệt.
"Anh yêu, đã đến giờ thức dậy rồi!"
Tiểu Từ đã đến công ty ô tô ngay khi kết thúc kỳ nghỉ.
Lúc tám chín giờ sáng chỉ có một chuyến tàu nên tất nhiên đã quá muộn.
Chu Nghiêm Phong bảo Tiểu Từ đổ xăng cho xe trước rồi ngày hôm sau lái xe đến địa điểm tập huấn.
Hành lý anh đóng gói là để Tiểu Từ mang đi từ tối quan, không ngờ ngay lúc Lục Mạn Mạn nhìn thấy hành lý lúc rời đi liền cảm thấy đau lòng.
Nhưng khi chuẩn bị đi trước bình minh, ngay lúc trời còn tối mịt thì Chu Nghiêm Phong đã nhìn lên và nhìn thấy bóng người ngồi sau cửa sổ vẫy tay chào tạm biệt mình, anh cũng không đành lòng nhìn thêm được nữa mà đi thẳng lên xe.
Lão phu nhân và lão gia cũng không còn lạ gì với mấy cuộc chia tay này nữa.
Ngay cả Chu Binh và Chu Chi Chi cũng vậy.
Sáng hôm sau vào giờ ăn sáng, lão gia và lão phu nhân cũng chỉ nhắc lại chút chuyện.
Chu bỉnh thậm chính cũng không thèm nói đến.
Chu Chi Chi thì cũng đã quen: "Chú lại đi rồi sao?”
Sau đó lại tiếp tục ăn bữa sáng của cô bé. Khi Chu Nghiêm Phong quay lại thì không biết lấy đâu ra một ít xúc xích Nga rồi đưa dì Điền để cắt thành từng lát rồi chiên ăn vào sáng nay.
Chu Chỉ Chi ăn đến mức miệng dính toàn dầu.
Người chú ngày ngày đi làm cũng không làm cô bé mong nhớ bằng cục xúc xích kia.
Lục Mạn Mạn không khỏi buồn rầu, nếu sau này thật sự ở bên nhau, bọn họ sớm hay muộn cũng phải quen với cuộc sống như vậy sao?
Nhưng nói thật thì cũng không tệ mấy.
Cô cũng bận. Tìm được một người bạn trai ổn định ve mặt cảm xúc, trưởng thành và khôn ngoan vẫn thỏa mãn được giá trị về mặt tình cảm, chẳng qua là không thể đối đãi như một chàng trai trẻ không có việc gì làm, thích thì gọi đến không thích thì bảo đi mà thôi.
Sau khi ăn xong thì Lục Mạn Mạn lại đi đến Tiểu Dương Lâu và lao đầu vào công việc.
Buổi sáng Thái Châu có đến tìm cô, giải thích cho cô biết diễn biến của bọn người Nghiêm Đại Khoan, hai người được cử đi đã có tin tức rằng Nghiêm Đại Khoan đã dẫn mẹ và hai người con trai chạy trốn về thôn làng.
Trong thôn có một anh chàng tốt bụng đang làm một số công trình nhỏ ở phía nam, lần này về để chiêu mộ người trong làng, Nghiêm Đại Khoan vốn không làm việc đàng hoàng, bây giờ mỗi ngày đều phải chạy theo và cầu xin người ta dẫn anh ta theo làm mướn ở phía nam, đã thế còn muốn dẫn mẹ già và hai đứa con trai theo cùng.
Một nhóm người đã lên tàu vào chiều hôm qua.
Những người được cử đến tận mắt chứng kiến.
Lục Mạn Mạn cũng khá vừa lòng, cho dù tương lai sau này có làm gì đi nữa thì hiện tại cũng có thể buông lỏng vài năm.
Nhưng còn Thái Châu.
Lục Mạn Mạn thấy anh ấy vẫn lạnh nhạt với chị gái của cô, càng không có thái độ như muốn giải thích hiểu lầm.
Lục Mạn Mạn cũng biết được từ chị gái mình, thì ra lúc chị gái cô vô tình múc một bát nước trong bếp bên ngoài uống, lúc về đến nhà thì đã nghe thấy mẹ Thái Châu trầm giọng hỏi anh ấy, hôm nay hai đứa con trai của chị gái cô có đến Tiểu Dương Lâu để ở lại một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận