[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 67: Làm Quá Lên (1)

Chương 67: Làm Quá Lên (1)Chương 67: Làm Quá Lên (1)
Lục Mạn Mạn vừa nhìn thấy lập tức nhức đầu, để cô xách mấy thứ này về?
Phải biết rằng ngoại trừ một vài đồ dùng cần thiết hàng ngày, từ trước đến nay ra khỏi cửa, ngay cả hành lý đại tiểu thư cũng lười mang theo, toàn là đi đến đâu thì mua đến đấy.
"Toàn là đồ không đáng tiền, nhà tự trồng, em mang về..."
Lục Mạn Hương vừa nói vừa ngẩng đầu, thấy nét mặt do dự của Lục Mạn Mạn, cô ấy chợt ngậm miệng, phải rồi, ngay cả cô ấy cũng nói là không đáng tiền, như vậy sao có thể để em gái mang đi?
Em gái luôn kiêu hãnh và kiêu ngạo, có thể đến thăm cô ấy một tí đã là chuyện hiếm thấy, mang theo một đống đồ không thể đặt lên bàn ăn quay về, sợ rằng sẽ bị chê cười.
Cô ấy vội vàng sửa lại lời nói: "Chị không có đồ øì tốt để cho em, chờ đến Tết, chị tiết kiệm được tiền, chị mua cho em ít..."
Chưa nói hết câu, Lục Mạn Mạn đã nhận lấy đồ,"Rất tốt, về nhà em sẽ ăn ngay."
Mắt Lục Mạn Hương lập tức sáng lên, trên mặt xuất hiện nụ cười,"Trước kia em thích ăn đậu đồng tiền nhất, trong thành phố nghiền cái đó quá phiền phức, lần tới chị sẽ dành dụm nhiều đậu nành hơn, để em cầm đi nhiều hơn." Lục Mạn Mạn kìm nén tính net gật đầu một cái, thấy giờ cũng đã muộn, cô nói: "Không còn sớm nữa, em phải đi đây."
Lục Mạn Mạn không biết rằng vừa rồi Lục Mạn Hương về nhà, muốn mang ít đồ cho em gái đã bị mẹ chồng nói xỏ nói xiên, chỉ tay mắng mỏ, mắng cô ấy không biết vơ vét lợi dụng em rể, ngược lại chỉ biết cầm đồ nhà chồng đi gia tăng tình nghĩa.
Thật ra thì chỉ có mấy thứ, hơn nữa đều là những thứ trong nhà đều không quá hiếm, khó khăn lắm em gái ruột mới tới, quà mang theo còn đắt hơn những thứ này nhiều.
Mụ già càng mắng càng khó nghe.
Lúc đầu, Lục Mạn Hương còn giải thích vài câu, nhưng sau đó cô ấy cam chịu một mực không nói tiếng nào, sắp xếp lại đồ vật rồi ra khỏi cửa.
Mụ già bị chọc tức, Lục Mạn Hương vừa đi đã bảo hai cháu trai đi theo ra ngoài, trên đường đi còn dạy bọn chúng: "Đợi tí nữa thấy người phụ nữ kia, hai đứa nhào tới mỗi đứa ôm một chân gọi dì nhỏ. Dì nhỏ của mấy đứa là vợ của sĩ quan, ăn ngon ở sướng, nhìn qua là thấy kinh tế dư dả, chúng ta không để dì nhỏ đi một chuyến uổng công... Lát nữa hai đứa dùng sức gọi dì nhỏ, có thể xin được hai khoản tiền đấy."
Hai cái miệng nhỏ đồng thanh đáp: "Vâng ạ."
Lục Mạn Mạn mới vừa tạm biệt Lục Mạn Hương thì thấy hai cháu ngoại rẻ tiền ùa đến: "Dì nhỏ, dì nhỏ!"
Chỉ thấy mỗi đứa vươn hai cánh tay đen xì ra ôm lấy Lục Mạn Mạn.
"Tiểu Quân, Tiểu Siêu!" Lục Mạn Hương gọi.
Lục Mạn Mạn nhanh tay nhanh mắt chỉ vào tay Lục Mạn Hương: "Mẹ hai đứa mang hai đĩa thịt về cho hai đứa đấy."
Hai đứa trẻ lập tức quay đầu, nhảy tót lên người Lục Mạn Hương không khác gì chuột, tranh nhau giật hộp cơm trong tay cô ấy,"Mẹ, mẹ, thịt gì thế, cho bọn con nhìn tí."
Lục Mạn Hương vội vàng dạy dỗ hai cậu con trai: "Hai đứa có phải chưa được dạy gì không, sao có thể thấy ai là nhảy lên người người đó như vậy, hơn nữa không phải vừa mới tắm à, sao lại bẩn như vậy?"
"Lục Mạn Hương, mày làm cái gì đấy, cháu trai nhà tao mà cũng đến lượt mày dạy à? Vả lại bọn nó gần gũi với dì nhỏ của nó, chứ có phải người ngoài đâu, bọn trẻ thân thiết với dì nhỏ thì có làm sao à?"
Hai cháu trai chạy rất nhanh, mụ già vội vã đuổi theo, vừa đến nơi thì thấy con dâu đang dạy cháu trai, mặt bà ta lập tức xị xuống.
Lục Mạn Hương không muốn tranh cãi với mẹ chồng trước mặt em gái, sợ bị em gái chê cười. Cô ấy đưa hộp cơm vào tay mẹ chồng và nói: "Mạn Mạn mua cho nhà mình hai đĩa thịt, mẹ mang về, tranh thủ lúc còn nóng cho bọn trẻ ăn đi, em gái con phải về rồi, con tiên em ấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận