[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 186: Bị Thương (2)

Chương 186: Bị Thương (2)Chương 186: Bị Thương (2)
Cô ta vừa lau mặt, vừa sợ tới mức quay mặt qua một bên, tiếp tục chống cự nói: "Thật sự không cần, không cần thiết đâu mà, Tiểu Mạn hay em nhường cơ hội này cho mọi người đi, em đi chăm sóc da cho mặt chị đúng là lãng phí!"
Lục Mạn Mạn: "Sao có thể chứ, em vừa nhìn đã nhắm trúng chị Lý, nhất định hôm nay em phải làm đủ bộ cho chị."
Cô dùng một tay ấn cô ta xuống ghế: "Chị nghe lời em."
Một đám người cười nghiêng ngả.
Nào ngờ đợi đến khi Lục Mạn Mạn vặn mở lọ kem dưỡng da kia, Lý Nguyệt đột nhiên ngồi dậy, sải bước nhanh xông ra ngoài.
Những người khác trợn tròn hai mắt, Lục Mạn Mạn nói: "Đuổi theo, mau đuổi theo chị Lý!"
Lục Mạn Mạn đuổi theo cô ta ra ngoài, sau đó cô thấy Thái Châu bị đụng ngã ngay cửa. Thái Châu xấu hổ, cô đứng lên lại đuổi theo cô ta tiếp, trước khi đuổi theo Lục Mạn Mạn không quên giải thích với anh ấy một câu: "Em xin lỗi, nãy em không cẩn thận, không ngờ thể lực của cô ấy lại tốt như vậy!"
Lục Mạn Mạn đã nhờ anh ngồi canh ở chỗ này.
Nhân chứng vật chứng đều ở đây, Lý Nguyệt có thể chạy đi đâu đây? Lục Mạn Mạn không vội đuổi theo, kéo chị gái chậm rãi đi về phía cửa chính.
Đi được nửa đường, hai người đã thấy Lý Nguyệt bị vặn trở về.
Thái Châu ngượng ngùng: "Vẫn phải nhờ chồng em rồi, tôi vừa chạy ra ngoài đã thấy cô ấy bị anh ấy chặn lại."
Lão thái thái vẫn nhớ phải đưa Lục Mạn Mạn đến bệnh viện gặp bác sĩ để phục hồi cơ thể, Lục Mạn Mạn vốn định xong chuyện này, buổi chiều có thời gian rảnh rỗi sẽ đến đó. Buổi trưa Chu Nghiêm Phong gọi điện thoại tới, nói sẽ tới đón cô.
Không ngờ anh lại tới sớm.
Lục Mạn Mạn lên tiếng chào hỏi Chu Nghiêm Phong rồi cô nhờ Thái Châu đưa người đến đồn công an.
Đột nhiên cô nghe tiếng chị gái nói: "Em bị thương à?
Lục Mạn Mạn quay đầu lại, thấy tay Chu Nghiêm Phong chảy máu.
Lúc Lý Nguyệt chạy ra ngoài đâu có mang theo vũ khí gì, sao anh lại bị thương được?
Không đợi cô lên tiếng hỏi, Chu Nghiêm Phong đã lấy khăn tay ra ấn lên vết thương rồi nói: "Không có gì đáng ngại đâu, cũng không phải vết thương hôm nay."
Lục Mạn Mạn yêu cầu mọi người trở về vị trí, sau đó cô dẫn anh lên tang nói chuyện, thì ra đám người kia sa lưới là nhờ công lớn của Chu Nghiêm Phong. Nói cho cùng anh vẫn lo cho hai chị em cô khi ở chỗ này, anh suy đi tính lại, cho dù Lục Mạn Mạn có cảnh giác hơn nữa thì anh vẫn nên đề phòng trước. Để đề phòng, đêm nào anh cũng canh gác bên ngoài nhà cô, rạng sáng sẽ về nhà. Kết quả là đêm hôm trước anh gặp mấy tên lén lút trên đường, anh vừa đi xuống hỏi thì bị đối phương cầm dao đâm. Phòng vệ được mấy hiệp, anh không cẩn thận bị dao nhỏ cứa vào tay.
Anh vươn tay, nói: "Không sâu lắm, giờ cũng sắp khỏi rồi, nãy anh dùng chút lực vết thương mới chảy máu."
Lục Mạn Mạn cúi đầu nhìn: "Đồng chí Chu Nghiêm Phong, anh làm quân nhân có phải giờ không coi bị thương là chuyện nghiêm trọng không, cái này còn gọi là không sâu, anh còn chưa tháo chỉ đâu."
Chu Nghiêm Phong nói: "Có gì ghê gớm đâu, mỗi vết sẹo là một huân chương đấy."
Lục Mạn Mạn ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt anh hiện lên vẻ tự hào.
Chậc chậc.
Lục Mạn Mạn lấy ¡ - ốt tới khử trùng cho anh, cô vừa khử trùng vừa nói: "Sao anh có thể để bản thân bị thương như này chứ."
Chu Nghiêm Phong đáp lời: "Anh canh gác." Lục Mạn Mạn gật đầu: "Đúng, vấn đề không phải do có việc, mà do anh tự tìm việc đấy, chả trách anh lại được thăng chức nhanh như vậy...
Không phải do cô chưa từng sờ vào vết sẹo trên người anh, anh có một vết sẹo kéo dài từ bụng đến sau lưng, có thể tưởng tượng được lúc ấy anh trông thảm đến mức nào.
Lục Mạn Mạn thở dài, nói: "Vậy anh cũng đâu cần phải liều mạng, nửa đêm nửa hôm có mấy người bên ngoài, đầu óc anh thông minh như vậy, người lại nghiêm khắc, em không tin anh chưa từng nghĩ tới trên người bọn họ có thể mang theo vũ giới, sao anh còn xuống xe, cách làm chính xác nhất không phải khẩn trương báo cảnh sát sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận