[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 203: Rèn Luyện Sức Khỏe (1)

Chương 203: Rèn Luyện Sức Khỏe (1)Chương 203: Rèn Luyện Sức Khỏe (1)
Sau đó, cô bắt chước lão gia thực hiện trung bình tấn.
Lão gia nhìn trái nhìn phải, gãi đầu, cái này, cái này, cái này... cô không dùng lực ở chỗ nào hết, đây không phải là nửa ngồi xổm sao?
Chu Nghiêm Phong thì thầm vào tai Lục Mạn Mạn: "Hóp mông, ưỡn ngực, thẳng lưng hóp bụng, hạ trọng tâm xuống."
Lục Mạn Mạn vừa quay lại nhìn thì anh lập tức sửa lời: "Tốt, rất tốt rồi, quan trọng là tự trải nghiệm mà."
Lão gia nhìn thấy con trai mình sợ vợ một cách rõ ràng như vậy, trừng mắt với anh rồi cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua, đùa à, nếu con dâu lại bị mệt mỏi rồi sợ đến mức không chịu về nhà như lần trước thì phải làm sao?
Lão gia: "Nào, Mạn Mạn, chúng ta tiếp tục, dang tay ra..."
Chu Nghiêm Phong nhìn thấy cha mình mắt nhắm mắt mở bỏ qua thì càng được nước lấn tới, nhìn thấy tay chân Lục Mạn Mạn hơi co lại thì đưa tay đỡ lấy eo cô, chưa đầy năm phút sau đã nói: "Cha à, được rồi, đã mười phút rồi, lần đầu tập luyện như vậy là đủ để thích ứng rồi."
Lão gia thả lỏng cơ thể, thu tay về, giơ ngón tay cái với Lục Mạn Mạn: "Ừm, không sai, không sai, đúng là con dâu của cha giỏi giang, lần đầu tập luyện đã có thể duy trì hẳn mười phút."
Sau đó, ông ấy chạy đi chia sẻ thành tích của con dâu với lão thái thái.
Lục Mạn Mạn không ngờ cô có thể trụ được những mười phút, đúng là đáng ngạc nhiên, cô nói với Chu Nghiêm Phong: "Xem ra tế bào thể thao của em cũng không tệ đến thết"
Chu Nghiêm Phong: "..."
Nó không tệ đến thế, chỉ là tệ hơn.
Thấy cô vui vẻ, anh cũng không nỡ vạch trần, vừa giúp cô xoa nắn tay chân vừa cười nói: "Em cái øì cũng giỏi."
Lục Mạn Mạn rất thích nghe mấy lời kiểu này.
Nhưng ngay sau đó cô lập tức không vui vẻ nổi nữa.
Ăn xong, lão thái thái bưng ra một bát thuốc: "Bác sĩ nói, thuốc này uống sáng một lần, tối một lần, mẹ không cho nhiều nước đâu, bịt mũi uống ực một phát là xong."
Một bát thuốc đen sì.
Sắc mặt Lục Mạn Mạn lập tức thay đổi.
Chu Nghiêm Phong vội vàng vỗ vai cô an ủi: "Anh đã đọc đơn thuốc rồi, cũng không đắng lắm đâu, nếu em không tin thì anh uống thử cho em xem."
Vừa nói, anh vừa cầm bát lên uống hai ngụm lớn.
Lão thái thái nghiêng người nhìn vào trong bát, thuốc đã vơi đi một ít, không biết tác dụng của thuốc có giảm bớt không. Bà liếc nhìn con trai tỏ vẻ oán trách, rồi quay đầu an ủi con dâu: "Đúng, đúng, con nhìn kìa. Trông Nghiêm Phong nuốt ừng ực như bò uống nước vậy!"
Chu Nghiêm Phong: "..."
Có ai lại nói con trai mình như vậy không?
Lục Mạn Mạn suýt thì bật cười thành tiếng.
Thật khó để bào chữa cho việc không uống thuốc, cuối cùng, dưới ánh nhìn chăm chú của hai người, cô bưng bát lên nếm thử trước, hình như cũng không đắng lắm nên Lục Mạn Mạn tự tin uống cạn. Nhưng rốt cuộc thì nó cũng là thuốc, mùi vị chắc chắn sẽ không ngon, uống xong, cả khuôn mặt cô đều nhăn nhó.
Chu Nghiêm Phong vội vàng nhét vào miệng cô một quả táo mật đã mua sẵn từ trước.
Cả hai lại đi làm như bình thường.
Lão thái thái dặn dò Lục Mạn Mạn: "Mẹ đã hỏi thăm rồi, tháng mười hai chính là thời điểm tốt để bồi bổ cơ thể, buổi trưa con có thể về thì về, mẹ nấu món ngon cho con, còn có canh gừng, trưa phải về uống đó!"
"Con biết rồi, mẹ."
Lục Mạn Mạn ngọt ngào nói. Ánh mắt của lão thái thái dừng trên cái cổ trống trơn của cô, đột nhiên bà cụ nghĩ tới điều gì đó: "Khoan đã, chờ một chút!"
Bà cụ trở về phòng rồi nhanh chóng mang một thứ gì đó tới: "Mẹ thấy lần trước con không đeo gì trên cổ nên muốn cho con, nhưng lần nào cũng quên mất."
Lục Mạn Mạn cúi đầu nhìn, trong lòng bàn tay lão thái thái là một sợi dây chuyền bằng vàng.
Cô vội vàng từ chối: "Mẹ à, không cần đâu."
Lão thái thái nói: "Sao lại không cần? Vốn là để dành cho con dâu của mẹ, chị dâu con có thì con cũng phải có!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận