[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chuong 216: Hop Tac (2)

Chuong 216: Hop Tac (2)Chuong 216: Hop Tac (2)
Nhưng chị Lưu vẫn thấy cảm động, đích thân tiễn Lục Mạn Mạn ra ngoài, kéo tay cô không nỡ buông ra, nhiều lần nói: "Chu Nghiêm Phong có người vợ như em thật sự là phúc khí ba đời, vừa xinh đẹp vừa có năng lực đến như vậy, chị cảm thấy mỗi ngày anh ấy đi ngủ cũng đều có thể cười được!"
Lục Mạn Mạn bật cười, sau khi tạm biệt chị Lưu, chị Lưu cũng rất quan tâm đến loại vải mới, không quá hai ngày đã gọi điện thoại cho cô nói về tiến độ mẫu vải đã hoàn thành.
Lục Mạn Mạn lấy được vải mẫu lập tức giao cho thợ may của xưởng, buổi chiều hôm đó khi mẫu vải được làm xong, cô lập tức liên lạc với giám đốc TỪ.
Giám đốc Từ đến lúc trời đã nhá nhem tối.
Lục Mạn Mạn mời người đến văn phòng.
Ngày đó Lục Mạn Mạn có nói với giám đốc Từ về quần bó giữ nhiệt, thật ra cũng không tính là ý tưởng mới mẻ gì. Trước đây cô đã từng cân nhắc qua, xưởng may của cô có thể gia công quần áo, nhưng không có điều kiện sản xuất vải.
Vật liệu chỉ có thể liên hệ với các nhà máy dệt khác để sản xuất hàng loạt, có nghĩa là giai đoạn đầu cần đầu tư gấp đôi số tiền so với tiền làm quần áo khác.
Sau này cô muốn kiếm về được số tiền gấp bội cũng rất khó khăn.
Dù sao cô cũng chỉ là một xưởng may nhỏ, lượng tiêu thụ có hạn, cũng không phải là thương hiệu lớn, mặc dù quần bó bán rất tốt, nhưng mức doanh lại có giới hạn. Nếu chỉ đơn giản để kiếm được một khoản nhỏ như vậy, thêm mấy mẫu quần áo mới là được, cần gì phải phát triển loại vải mới, còn phải sản xuất hàng loạt vải tốn rất nhiều công sức.
Nhà máy lớn như giám đốc Từ thì không như vậy, chưa kể có hiệu ứng thương hiệu và dây chuyền sản xuất lớn mạnh, chỉ riêng thị trường cạnh tranh cũng không phải là loại mà xưởng may nhỏ như Lục Mạn Mạn có thể so sánh, dù sao người ta phải cạnh tranh với cả nước, thậm chí còn có thị trường nước ngoài.
Chẳng qua một giám đốc nhà máy lớn như giám đốc Từ lại đích thân đến tìm cô có thể nói là cầu xin nhân tài, nhưng cùng ông bàn chuyện hợp tác có chút giật gần.
Ngày hôm đó Lục Mạn Mạn cũng dựa vào ý nghĩ lỡ ăn may mới nói với ông, không nghĩ tới giám đốc Từ không vội vàng rời đi, ngược lại ngồi xuống chăm chú nghe kế hoạch của cô, trước khi đi cho cô một câu, có thể cân nhắc.
Lục Mạn Mạn biết giám đốc của một nhà máy lớn công việc mỗi ngày đều vô cùng bận rộn, mời ông vào văn phòng, trực tiếp bỏ qua những khuôn mẫu lễ phép kia, trực tiếp lấy mẫu ra cho ông xem.
Lật ra bảng thành phần vải nằm ở một mặt. "Khoảng chỉ phí thì không có vấn đề gì, là hỗn hợp sợi nhân tạo thích hợp thêm chất liệu tơ tằm, so với vớ chân mà nói thì chức năng giữ nhiệt được cải thiện đáng kể, khả năng chống mài mòn cũng được bảo đảm, thích hợp mặc trong hai mùa xuân- thu, mùa đông muốn mặc quần mùa thu hay quần len cũng không thành vấn đề, ngài nhìn xem độ đàn hồi này đi, cho dù mập hay ốm đều có thể mặc được."
Cuối cùng Lục Mạn Mạn vẫn sử dụng đến kiểu quần trên rộng dưới hẹp, không chỉ có thể mặc bên trong, mà còn thích hợp mặc bên ngoài.
Cô đã sớm bảo hai cô bé trong cửa hàng mặc vào làm người mẫu, một người mập một người gầy, gọi tới cho giám đốc Từ xem.
Giám đốc Từ đã nhìn thấy tất cả những gì cần thấy, nhưng lại chẳng biểu hiện bất kỳ ý định nào ra ngoài.
Không nói tốt cũng không nói không tốt.
Chỉ nói: "Cô Lục, cô có biết câu nào của cô trong ngày hôm đó đã làm tôi xúc động không."
Lục Mạn Mạn cười cười: "Câu nào."
Từ Văn Quốc nói: "Cô đã nói tác động của các ngành nghề ở phía Nam đến thị trường phương Bắc trong tương lai còn có thể càng lúc càng lớn, các ngành nghề ở phía Bắc muốn bảo vệ tốt và mở rộng thị trường, phải làm tốt sản phẩm, làm tốt còn chưa đủ, phải cam kết đổi mới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận