[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 169: Yêu Ai Yêu Cả Đường Đi (2)

Chương 169: Yêu Ai Yêu Cả Đường Đi (2)Chương 169: Yêu Ai Yêu Cả Đường Đi (2)
Lục Mạn Mạn kinh ngạc nói: "Cám ơn mẹ.”
Quay người ôm lấy bà ay: "Mẹ, mẹ thật tốt."
Nhìn thấy những bàn tay đang vỗ về, Chu Chi Chi nói với giọng trẻ con: "Đây là cái ôm yêu thương của thím giành cho bà nội."
Lão gia luôn giữ nguyên ý kiến về tình trạng hôn nhân của con trai và con dâu, nhưng khi nhìn thấy Lục Mạn Mạn, ông ấy phải thừa nhận nếu cô thực sự là con dâu của bọn họ, thì tâm nhìn của con trai ông quá tốt.
Đột nhiên nghe thấy từ miệng cháu gái thốt ra từ vựng mới mẻ như vậy, ông ấy không khỏi tò mò hỏi: "Chi Chi, cháu học được cái ôm yêu thương này ở đâu vậy?"
Chu Chi Chi nói: "Cháu học được từ thím của cháu. Thím nói chỉ có tình cảm tốt mới có thể ôm ấp yêu thương. Ông nội, ông không hiểu điều này đâu!"
Sau khi nghe cháu gái giải thích, lão gia lần đầu tiên phát hiện ra Lục Mạn Mạn rất giỏi giáo dục trẻ con, không khỏi nhìn về phía Lục Mạn Mạn, lão phu nhân cũng có ý nghĩ giống ông ấy, bên kia cũng tò mò nhìn Lục Mạn Mạn.
Chu Chi Chi cảm thấy ông bà nội hình như rất kỳ lạ, liền chỉ vào hành lang khoe khoang: "Chú và thím cũng thích ôm yêu thương ở đó!"
Lão gia tử và lão phu nhân đều là người đã từng trải, nghe đến đây dường như đã tưởng tượng ra cảnh tượng kia, trên mặt có chút xấu hổ.
Đứa trẻ ăn nói không chút ngại ngùng, thấy gì nói nấy, một câu cũng khẳng định quan hệ giữa con trai và nàng dâu không phải giả tạo, mà là thật sự tốt.
Khóe miệng lão phu nhân bất giác nhếch lên, nhưng bà ấy rốt cục vẫn là người từng trải, nghe những lời đó, dường như nghĩ đến hình ảnh con trai và con dâu vừa vào cửa đã ôm ấp nhau, khuôn mặt bà ấy đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.
Vội vàng che miệng cúi đầu.
Lão phu nhân là người từng trải, lão gia không phải vậy sao, ông ấy sờ sờ mũi, giả vờ không có chuyện gi mà cúi đầu ăn điểm tâm, còn không quên liếc mắt nhìn con trai một cái.
Thằng nhóc này làm bậy cũng không tránh con trẻ chút.
Chu Nghiêm Phong là người trong lòng không thể bình tĩnh, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra điều 8ì,
Có xấu hổ cũng thể hiện như vậy.
Liếc về phía cuối bàn, trên khuôn mặt trắng trẻo như tuyết kia vẫn là nụ cười ngọt ngào, dường như chưa từng nhiều hơn cũng không ít đi, đó mới chính là người bình tĩnh lãnh đạm nhất. Thấy cô lẫy tay cầm thìa rồi vội vàng sờ vào tai, anh lại dặn: "Cẩn thận bỏng đấy."
Lục Mạn Mạn đáp lại anh một nụ cười ngọt ngào: "Hiểu rồi."
Lão phu nhân và lão gia vừa ngước mắt lên đã thấy đôi trẻ nhìn nhau, cảnh tượng ngọt ngào, lão phu nhân lại không nhịn được che miệng cúi đầu, lão gia đang nhai cái bánh bao thịt to tướng trong miệng cũng quay đầu quan tâm bạn già.
Hôm nay, Lục Mạn Mạn phải hỏi lão gia xem có phải trước đây ông ấy là một trinh sát không, ăn xong hai bát mỳ hoành thánh, cô thuận miệng hỏi.
Lão gia vỗ bàn đầy khí thế: "Năm 1935. ta là trinh sát ở trung đoàn XXXI"
Thấy con dâu có hứng thú, ông ấy bắt đầu kể về những năm tháng oanh liệt xâm nhập vào trinh sát trong lòng địch, chiến đấu mưu trí dũng cảm chống kẻ địch...
Lão phu nhân biết ông ấy một khi nói chuyện này thì không thể dừng lại, nhất là thời nay người trẻ tuổi không thích nghe mấy thứ này, lại gặp được con dâu trẻ thích nghe như vậy ông ấy khỏi cần nói là vui sướng cỡ nào.
Bà vội vàng ngắt lời ông: "Ông mau ăn đi, để Mạn Mạn ăn cho ngon, Mạn Mạn còn phải đi làm nữa."
Lúc này lão gia mới chịu thua.
Sau đó lại thấy vợ vừa nói mình xong đã quay sang nói chuyện rôm ra với con dâu.
Lão phu nhân nói: "Mạn mạn, dì Điền nói trời lạnh con bị bệnh chân tay lạnh, Nghiêm Phong này không hiểu chuyện, chỉ biết nói dì Điền bổ sung khí huyết cho con mà không cần suy xét xem đúng hay sai, như vậy đi, khi nào con rảnh rỗi, mẹ dẫn con đi bệnh viện khám xem thế nào."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận