[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 344: Di Can (2)

Chương 344: Di Can (2)Chương 344: Di Can (2)
Lục Mạn Mạn vừa buông điện thoại xuống, điện thoại lại lập tức vang lên.
Cô mong người gọi đến là Chu Nghiêm Phong, chứ giả nai hoài cũng buồn nôn với không vui vẻ gì cho cam.
Kết quả nhấc máy mới biết là Bùi Cẩm.
Bùi Cẩm vừa mở miệng, câu đầu đã là: "Chị gọi nãy giờ mà nó cứ báo số máy em bận là sao?"
Lục Mạn Mạn đáp: "Chị đoán thử xem."
Ngay sau đó, tiếng cười của Bùi Cẩm truyền đến: "Đừng giận chị, em cũng biết dì của chị thích vòng vo quấn người đến khi người đó ngộp thở mà, không giống như chị cởi mở, thoải mái, bà ấy tính toán với em, mưu trí, khôn ngoan, nhưng chị sẽ không."
Lục Mạn Mạn thấy hơi bị quá rồi: "Em họ của chị dù có chạy đến tìm chị em mỗi ngày, thì cũng đã làm gì nhau đâu, nhà chị gấp gì chứ?"
Bùi Cẩm lúc này mới tiết lộ: "Nhà chị đã tìm được đối tượng cho em ấy rồi, trước khi kết hôn, em ấy có thể yêu đương với bao nhiêu cô gái - gia thế trong sạch chưa lập gia đình nào - đều được, chỉ cần em ấy thích, nhưng nếu là người em ấy không có nhiều cơ hội để theo đuổi thì khác, cũng đã ba mươi mốt tuổi rồi, trong nhà không thể đợi thêm được nữa, em biết mà, thời gian rất quý trọng."
Lục Mạn Mạn hỏi ngược lại: "Thế sao chị chưa bị giục kết hôn?"
Bùi Cẩm đáp: "Chị là con gái lớn trong nhà nên không có áp lực gì nhiều, hơn nữa chị xem ai dám ép chị kết hôn."
Lục Mạn Mạn hiểu rõ, lỡ ép bả quá bả nhảy lầu thì hỏng.
Lục Mạn Mạn lại hỏi Triệu Nhạn đã bị bắt về chưa.
Bùi Cẩm cũng ăn ngay nói thật, không giấu giếm øì kể cô nghe, dì của cô ấy cực kỳ thích hát mấy loại bài kể khổ này, để cả thế giới cùng biết bà ấy là người rất rộng lượng và lương thiện, kết cục của Triệu Nhạn là bị trói lại với cha đứa bé lên đài kết hôn, dì của Bùi Cẩm còn tốt tính đảm nhiệm chủ trì, ban lời chúc phúc cho hôn nhân vĩnh cửu của Triệu Nhạn và người đàn ông kia.
Nghe đến đây là đủ hiểu bà ấy hận Triệu Nhạn đến mức nào rồi.
Dám tính toán với con trai bà ấy, còn dám gây náo loạn, xôn xao dư luận cho bà ấy giải quyết, sao mà không hận được cơ chứ.
Lục Mạn Mạn cảm thấy may mắn vì chị mình đã giữ một cái đầu lạnh với Bùi Vọng Tân, hơn nữa cậu cũng xuất hiện kịp thời, tiếp chị ấy ra ngoài khôi phục lại cương vị đại tiểu thư của mình.
Sau khi cô kết thúc cuộc trò chuyện với Bùi Cẩm, Lục Mạn Mạn lập tức lên lầu đi ngủ, chị cô không có ở đây, Tiểu Dương Lâu chỉ còn sót lại cô một mình một người, bởi vì có thêm phiền phức Triệu Nhạn chiều nay, nên đến đêm cô mới giải quyết hết công việc.
Cũng không chạy về khu Ở.
Lục Mạn Mạn cũng quen ở một mình nên không sợ gì mà chìm vào mộng đẹp, chỉ là sáng hôm sau thức dậy có hơi mê man , chờ đến khi dì bảo mẫu làm xong điểm tâm, cô ăn sáng xong thì thấy có chút buồn nôn, đầu cũng hơi choáng váng.
Có thể là bị cảm lạnh do chuyển mùa, hoặc là đêm qua mặc không đủ ấm nên bị cảm.
Cô chỉ đơn giản tìm thuốc uống.
Kết quả là không có tác dụng.
Tới tận hôm sau vẫn còn khó chịu.
Lục Mạn Mạn quyết định đến bệnh viện xem thử, nhưng không dám đi bệnh viện đa khoa trong quân khu, đặc biệt tìm một chỗ ở xa tít bên này để khám.
Kết quả là không thể chẩn đoán được bệnh, bác sĩ bảo cơ thể cô có hơi suy yếu, kê đơn thuốc cho cô về nhà uống điều trị.
Lục Mạn Mạn không biết có phải là do thai còn nhỏ quá nên khám không ra bệnh không, cô chưa có kinh nghiệm mang thai, nhưng nghe người ta đồn rằng phụ nữ mang thai lầm tưởng mình bị cảm, sau đó uống thuốc cảm, không có tác dụng trái lại còn hại cho thân.
Cũng có thể là cô không mang thai.
Chu Nghiêm Phong từ khi biết chị cô đã đi qua ở với cậu bên sông Hương, anh cực kỳ lo lắng cô sẽ bỏ mình theo qua đó ở luôn, vì thế ngày nào anh cũng gọi về đảm bảo là cô không đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận