[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 384: Quan Hệ Có Đủ Sâu Sắc? .) ¬

Chương 384: Quan Hệ Có Đủ Sâu Sắc? .) ¬Chương 384: Quan Hệ Có Đủ Sâu Sắc? .) ¬
Những người đã tiếp xúc với cô đều nói rằng cô vừa hoạt bát vừa đáng yêu, cách ăn nói không tâm thường, trình độ tiếng Anh xuất sắc, ngay cả khi mới học tiếng Quảng Đông thì vẫn có thể nói các đoạn đối thoại đơn giản.
Những người giàu có và nổi tiếng cũng nhao nhao ném cành ô liu cho cô, mời cô tham gia một hồi lại một hồi tiệc tùng và vũ hội.
Cô trẻ tuổi, xinh đẹp như vậy, lại không giống người thường, trong lúc nhất thời, làm cho các công tử ào ào quỳ gối dưới váy lựu của cô.
Chỉ trong vài tháng, Mạn Mạn đã trở nên rất nổi tiếng trong giới thượng lưu của Hồng Kông, bản tính cô thích vui chơi và kết bạn, không từ chối đến những bữa tiệc hoặc vũ hội này, nhưng cho dù người người ái mộ theo đuổi thì nhẫn cưới trên tay chưa bao giờ tháo ra, cô ghi nhớ thân phận đã kết hôn của mình, hơn nữa, bất kể về dáng người, diện mạo hay chu đáo ưu tú, ai có thể so sánh với chồng của cô?
Cô nhớ rõ ràng mình đã gần gũi với chồng, ngay cả Chu Nghiêm Phong cũng sẽ không để cô quên anh, quả quyết mỗi ngày sáng tối đều gọi hai cuộc điện thoại, kể cả cuối năm dù bận rộn cũng không gián đoạn. Nhưng khi những to báo từ Hồng Kông bên kia lần lượt được đặt lên bàn làm việc của Chu Nghiêm Phong, rốt cuộc Chu Nghiêm Phong cũng không ngồi yên được.
Sinh nhật Lục Mạn Mạn là vào ngày ba mươi Tết.
Buổi tối ngày hai mươi chín tháng chạp âm lịch, Chu Nghiêm Phong gọi điện trước để chúc cô sinh nhật vui vẻ, lúc này nói muốn cô về sớm một chút.
Trước đó Lục Mạn Mạn đã nói với anh, đợi đến ngày mười lăm tháng giêng âm lịch thì cô sẽ quay về, nhưng cô không biết tại sao anh đột nhiên lại thay đổi ý định.
Chu Nghiêm Phong nói: "Ông xã nhớ em, em về sớm một chút, vậy cũng có lợi cho em tổ chức sinh nhật."
Lục Mạn Mạn nghe anh nói như thế thì nở nụ CƯỜI.
Cô vừa đi vũ hội về, người hầu giúp cô mở khóa kéo sau lưng váy, để cô cởi váy nhỏ ra, mặc vào một bộ váy ngủ thoải mái.
Cô đi chân trần bước lên thảm, cầm microphone cúi lưng xuống, phối hợp với động tác của người hầu, sau khi thay váy ngủ thì bảo nhóm người hầu ra ngoài, cô nói vào microphone: "Em cũng nhớ anh."
Cô nhẹ nhàng hát: "Nhớ nụ cười của anh, nhớ nhung áo khoác anh mặc, nhớ nhung đôi tất trắng anh mang và còn nhớ mùi hương của anh*-" ("Hương vị" của Tân Hiểu Kỳ)
*Lời dịch từ kênh Youtube "Nhung Dang"
Từ điện thoại phát ra tiếng cười khẽ của Chu Nghiêm Phong.
Lúc này Lục Mạn Mạn mới quay lại chuyện chính: "Nhưng sinh nhật của em không cần phải bù đắp nữa. Cậu và chị gái sẽ tổ chức sinh nhật cho em ở bên này. Trưa ngày mai trong nhà sẽ có một bữa cơm đoàn viên, buổi tối là tiệc sinh nhật của em."
Cô nói: "Anh yên tâm đi, cậu nói lần này không chỉ làm bình thường mà còn lớn hơn, sân bãi đều được sắp xếp hết rồi."
Cô vẫn tưởng chồng sợ không ai nhớ đến sinh nhật của cô, cho nên mới vội vàng bảo cô về, anh còn nói tiệc sinh nhật sẽ mời thật nhiêu người, nghệ sĩ, ca sĩ cũng sẽ đến hát phụ họa gì gì đó.
Tóm lại, bữa tiệc sinh nhật này chắc chắn sẽ rất long trọng, cô sẽ rất vui vẻ, chỉ cần anh đặt trái tim mình trở lại trong bụng là được rồi.
Chu Nghiêm Phong nghe xong cũng rất thích thú.
Anh nói: "Anh vẫn muốn em về sớm một chút, hết sinh nhật thì mùng bốn mùng năm em không ra khỏi cửa, vậy mùng sáu em về đi, đến lúc đó anh sẽ đón em ở bến cảng trước."
Lục Mạn Mạn không hiểu tại sao anh đột nhiên lại cố chấp như vậy, thấy anh thậm chí xem qua cả niên lịch, định luôn ngày trở ve của cô rồi.
Cô chuyển điện thoại đến bên giường, tay ôm búp bê dựa vào đầu giường, đùa giỡn hỏi: "Làm sao vậy ông xã, anh sợ em về muộn sẽ bị người khác bắt cóc sao?"
Chu Nghiêm Phong nói: "Phải."
Anh nói: "Anh đã đọc báo bên kia rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận