[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 215: Hợp Tác (1)

Chương 215: Hợp Tác (1)Chương 215: Hợp Tác (1)
Lục Mạn Mạn đang muốn rơi vào bẫy dịu dàng của anh, cô ôm lấy eo anh nói: "Được rồi."
Sau đó anh xuống xe và rời đi.
Lục Mạn Mạn từ chối cành ô liu do giám đốc Từ đưa ra vào ngày hôm đó, sau đó cô đã trò chuyện rất lâu với giám đốc Từ, cuộc trò chuyện tập trung vào chiếc quần legging giữ nhiệt mà cô cùng phát triển với Trung tâm Thí nghiệm Dệt may.
Hôm nay, Lục Mạn Mạn có chút chuyện cần phải tới tiệm thẩm mỹ và tiệm may để xử lý, nên đã gọi điện thoại cho chị Lưu để tìm cô ấy.
Đến trung tâm thí nghiệm dệt may, chị Lưu bèn dẫn cô đến phòng thí nghiệm: "Em xem, mấy loại này đều dựa theo các thông số khác nhau mà làm ra"
Lục Mạn Mạn cầm từng mẫu lên xem một chút, sờ sờ độ mềm mại của vải, thử độ đàn hồi.
Chị Lưu ở một bên giải thích cho cô: "Bây giờ trong tay em cầm loại vải này, tỷ lệ tơ tằm lớn, độ đàn hồi và thoải mái là tốt nhất trong đây, nhưng bù lại khả năng chống mài mòn không cao, dễ dàng tạo kiểu."
Lục Mạn Mạn bèn bỏ qua.
Chiếc quần bó ấm áp của cô nhất định phải trở thành mẫu bán chạy nhất, căn cứ vào trào lưu của dân chúng hiện nay, độ thoải mái kém một chút cũng không sao, ngoài việc dễ mặc thì phải bền.
Chọn tới chọn lui cũng tìm được hai mẫu khá thích hợp, sau khi so sánh nhiều phương diện cũng đưa ra được quyết định cuối cùng.
Chị Lưu nói: "Bên bọn chị có đơn vị dệt may hợp tác, nếu em đã quyết định được rồi thì chị sẽ liên hệ làm mẫu vải, đợi mẫu vải có rồi sẽ giúp em thuận tiện lên mẫu."
"Vậy làm phiền chị Lưu rồi."
Loại vải mới này của Lục Mạn Mạn có thể nói là cùng chị Lưu phát triển ra, lúc đồng ý dự án với chị Lưu cô cũng đã đưa khoản kinh phí thí nghiệm, trong tương lai nếu loại vải này chính thức được đưa vào sản xuất, vậy chắc chắn phải xin cấp bằng sáng chế trước, cơ hội hợp tác sau này của mọi người còn rất nhiều.
Hơn nữa đây chính là bạn học Thanh Hoa của Chu Nghiêm Phong.
Đối với loại nhân tài có trình độ học vấn cao như này, Lục Mạn Mạn thường mang theo lự kính*, nói không chừng sẽ có lúc dùng đến, lúc tới đây cũng không quên mang quà cho chị Lưu, là một chiếc áo khoác lông cừu mà xưởng may của cô đã ra mắt từ năm ngoái, bởi vì tặng người ta nên đặc biệt bọc trong một túi giấy.
Lu kính: Nghĩa thường dùng là bộ lọc, filter nhưng cũng có thể chỉ việc người hâm mộ thường lọc ra, phớt lờ khuyết điểm của idol. Chị Lưu thấy cô đưa túi giấy, vội vàng từ chối.
Lục Mạn Mạn khoác tay cô ấy nói: "Ui cha, chị phải xem trước đã rồi mới nói chứ!"
Dáng vẻ của cô có chút giống một cô em gái nhõng nheo vậy, nói chuyện cũng đều nũng nịu. Tuổi của chị Lưu vốn lớn hơn cô mười mấy tuổi, nhìn cô giống như em gái nhỏ, cô làm nũng như vậy, chị Lưu có chút chịu không nổi, chẳng còn cách nào chỉ có thể nói: "Được thôi, để chị xem trước một chút!"
Vừa mở ra đã thấy mắt sáng cả lên.
Lục Mạn Mạn nói: "Đây là mẫu mới ra mắt ở xưởng may của em, độ dày này thích hợp mặc vào dịp Tết, chị nhìn kiểu dáng này đi, em đặc biệt giúp chị chọn màu trắng gạo tôn da nhất."
Nói xong bèn giúp chị Lưu mang vào, muốn xem kích cỡ của chiếc áo có vừa người hay không.
Cô thật sự có mắt nhìn, kiểu dáng áo khoác đẹp vừa thời trang lại thể hiện được khí chất, hơn nữa kích thước cũng phù hợp. Cho đến bây giờ chị Lưu chưa từng mặc áo khoác màu be, thân trên vừa sạch sẽ lại bắt mắt, quả nhiên giống như lời cô nói đặc biệt tôn màu da, cảm giác như trẻ hơn mấy tuổi.
Chị Lưu bị cái miệng dẻo của cô dụ dỗ, mơ mơ màng màng cất áo đi, quả thật đây cũng không phải là vấn đề nguyên tắc gì, huống hồ giữa cô và chị Lưu đều có quen biết với Chu Nghiêm Phong, có qua có lại một chút cũng là chuyện bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận