[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 286: Từ Hòa Bình (1)

Chương 286: Từ Hòa Bình (1)Chương 286: Từ Hòa Bình (1)
Nằm trong phòng một lúc, Lục Mạn Mạn quyết định đi đến tòa nhà nhỏ kiểu Tây như lời của Chu Nghiêm Phong.
Bắt xe buýt tới, cô đã thấy Thái Châu đang ngồi xổm ở đó với mồ hôi đầm đìa ở cổng.
Lục Mạn Mạn nhìn anh ấy từ trên xuống dưới: "Anh làm gì vậy?"
Thái Châu do dự rồi nói: "Hai đứa cháu của em đều ở đây."
Lục Mạn Mạn tự hỏi cháu mình từ đâu đến, vừa bước vào thì chợt nghĩ ra điều gì đó.
Hai đứa nhỏ đó là Từ Hòa Bình đưa tới đó.
Từ Hòa Bình thật lòng thích Lục Mạn Hương, lúc trước từ ngay lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy khi được điều đến nông trường đã thích rồi.
Lục Mạn Hương không giống với tất cả phụ nữ mà anh ta từng gặp, cô ấy giống như một đóa hoa vừa trắng nõn xinh đẹp vừa mềm yếu mong mạnh nở ra từ trong bùn lầy, đôi mắt nhuốm vẻ u sầu nhàn nhạt càng hấp dẫn anh ta vô cùng.
Khi đó anh ta đang rất buồn khổ, vốn cho rằng học đại học công nông binh sau này ra trường sẽ rất có triển vọng, kết quả chính sách nói thay đổi là thay đổi, bị điều đến nông trường mà người khác đều không chờ đợi được muốn rời đi. Lục Mạn Hương xuất hiện trong nháy mắt như đốt sáng anh ta lên.
Đáng tiếc là cô ấy đã kết hôn, một đại tiểu thư vốn dĩ có cuộc sống thoải mái suôn sẻ không phải lo cơm ăn áo mặc lại trở thành đối tượng bị phê phán, thế mà còn bị rơi vào kết cục lập gia đình qua loa, chồng là một người nát bét, hai đứa con thì rất bướng bỉnh không chịu nổi không có một đứa nào giống như cô ấy, mẹ chồng lại là người mẹ chồng như vậy.
Từ Hòa Bình mỗi lần nhìn thấy cô ấy bị chồng cùng với mẹ chồng độc ác khiển trách, vì hai đứa bé lao tâm lao lực quá độ, trong lòng đau đến không chịu được.
Rõ ràng người đang ở trước mắt, lại không thể hướng phía trước bước một bước, lại không dám cho người ta thấy nửa phần cõi lòng của mình, thậm chí ngay cả chân dung của cô ấy cũng không dám vẽ ở trên sổ, chỉ sợ mang đến tai họa to lớn đến cho cả hai người.
Những ngày khổ sở thầm mến ấy cũng giống như mỗi ngày phải ôm trong bụng một bí mật vĩnh viễn không thể nói ra với người ngoài thật sự khiến cho người ta vô cùng đau khổ.
Có đôi khi thậm chí anh ta còn có suy nghĩ tiêu cực, đó là nếu như người chồng khốn nạn bất tài kia của cô ấy vào một ngày nào đó không cẩn thận chết đi thì tốt rồi.
Cho dù say rượu rơi vào hố phân hay sét đánh chết, thế nào cũng được.
Đến lúc đó bọn họ trở thành cô nhi quả mẫu, anh ta nhất định sẽ là người đầu tiên đứng ra cưới cô ấy, cho dù là thay cô ấy phụng dưỡng cho bà mẹ chồng độc ác có thằng con trai đã chết kia, hay là hai đứa con mất cha khiến cho người khác không thể bớt lo được, anh ta cũng đều nhận hết.
Thậm chí nói anh ta vốn dĩ có cơ hội như vậy.
Đó là một đêm trời mưa to, tối như bưng không một ánh đèn.
Lúc đó anh ta đang từ trong thành cầm đèn pin đội mưa trở về, nhìn thấy phía trước có một người say khướt đang đi tới, chính là thằng chồng của cô ấy lại uống đến say mèm, Nghiêm Đại Khoan.
Đèn pin chiếu lên trên người Nghiêm Đại Khoan.
Nghiêm Đại Khoan lấy tay che mưa, híp mắt nghiêng người nói với anh ta: "Kỹ thuật viên Từ, là anh sao!"
Trái tim của anh ta đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Đèn pin vừa chiếu thoáng qua, anh ta nhìn thấy ở phía sau lưng Nghiêm Đại Khoan là một hồ nước nuôi trồng ở nông trường, mưa to ào ào không ngừng, mực nước trong hồ nước cũng đang không ngừng dâng lên.
Xung quanh không có một bóng người. Ma xui quỷ khiến như thế nào mà anh ta lại đi qua, giọng điệu có chút run rẩy nói: "Đại Khoan, anh lại uống rượu rồi."
Nghiêm Đại Khoan cười ha ha, không đợi anh vươn tay ra, bỗng nhiên anh ta đã túm lấy cổ áo anh hung tợn nói: "Đừng tưởng rằng lão tử không biết mày đang có ý định gì, mày lại nhìn chằm chằm vào vợ tao nữa, lão tử phải móc con mắt của mày ral"
Bạn cần đăng nhập để bình luận