[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 283: Rời Khoi Bắc Kinh. (2)

Chương 283: Rời Khoi Bắc Kinh. (2)Chương 283: Rời Khoi Bắc Kinh. (2)
Thủ trưởng còn đang đọc báo ở đó, bảo bọn họ cứ nằm ngủ đi thì chẳng phải sẽ rất chướng sao?
Hai người đóng cửa khoang lại một chút rồi lót thảm và ngồi với nhau ở giường dưới.
May mắn thay, tham mưu Hàn nói rằng anh ấy có thể giả vờ như đang làm việc chăm chỉ bằng cách lật tới lật lui những tờ ghi chú mang theo bên mình.
Tiểu Từ không có sổ tay cũng không có báo, cậu ấy vô tình nhớ tới vợ của thủ trưởng có rất nhiều truyện, nhưng lúc này sao dám mượn cho được, suy nghĩ một hồi, cậu ấy quyết định cúi người và cùng đọc ghi chú của tham mưu Hàn.
Tham mưu Hàn: "..."
Có cần giả trân đến vậy không?
Chu Nghiêm Phong ngước mắt khỏi tờ báo, nói: "Đừng làm việc quá sức, cần phải có lúc nghỉ ngơi thật tốt."
Hai người chợt cảm thấy xấu hổ, vội vàng cất hết vở sách đi.
Lục Mạn Mạn nghe thấy âm thanh cũng xoay người lại, bảo Tiểu Từ lấy một vài quyển truyện trong túi ra để giết thời gian, sau đó quay đầu và ngủ tiếp.
Lần này, cô không biết mình lại ngủ quên từ khi nào, mãi cho đến lúc tỉnh lại, trong khoang tàu tối tăm yên tĩnh, chỉ có vài tiếng người từ ngoài hành lang truyền đến, đan xen với tiếng tàu rú ầm ï.
Lục Mạn Man xoa xoa cổ ngồi dậy.
Cô muốn di vệ sinh.
Đang chậm rãi bước xuống thang thì vô tình Chu Nghiêm Phong cũng đang ngủ say bên dưới, bầu trời bên ngoài cửa sổ tối tăm đến nỗi ngay cả một ngôi sao cũng không có. Cả khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, một tay kê dưới đầu, hơi thở đều đặn, cả người không đắp chăn, chỉ khoác chiếc áo khoác ngoài của chính mình.
Lục Mạn Mạn cũng không có coi thường dáng vẻ khi ngủ của Chu Nghiêm Phong như trước, nhịn không được liếc nhìn lần thứ hai thì vô tình phát hiện lông mày anh hơi cau lại, bộ dáng khi ngủ lại trông rất nghiêm túc, khiến người ta không dám quấy rầy.
Lúc này, cô chợt nhận ra ngay từ đầu anh đã mặc quân phục, rất trang trọng và nghiêm túc, ngay cả khi ở trong gia đình thì anh vẫn phải duy trì dáng vẻ đĩnh đạc, không ai được phép phạm sai lầm.
Sau đó, bỗng dưng nóng hừng hực.
Một cơn gió thổi qua.
Lục Mạn Mạn quay đầu lại, xoay người rời khỏi khoang tàu riêng.
Khi quay lại đi ngang qua những toa khác, cô nhìn thấy một cánh cửa hé mở, bên trong còn có một đôi nam nữ trẻ tuổi thức khuya, ngồi ở giường dưới, nắm tay nhau, thò đầu ra trò chuyện.
Xem ra đây là một cặp vợ chồng trẻ ngủ cạnh nhau trên cùng một chiếc giường.
Ở lối đi, có những tờ báo đang nằm rải rác trên mặt đất, cũng có rất nhiều người đang tựa vào và ôm nhau.
Đúng là thời đại nào cũng không thể thiếu cơm chó.
Lục Mạn Mạn cúi đầu và quay trở lại khoa tàu của mình.
Cô không nhìn Chu Nghiêm Phong nữa mà chỉ im lặng leo lên giường trên.
Mắt cá chân đột nhiên bị ai đó kéo lại.
Chu Nghiêm Phong nói: "Buông tay."
Lục Mạn Mạn vừa buông ra, anh đã kéo cô vào lòng, cô chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nằm đè lên người anh.
"Anh không muốn ngủ lại muốn..."
Muốn gì?
Lục Mạn Mạn chưa kịp nói hết câu, Chu Nghiêm Phong đã kéo chăn bông bên cạnh đắp lên người cô, đặt một tay lên sau đầu cô, dùng một ít lực để ấn môi cô vào môi anh.
Lục Mạn Mạn không khỏi rên rỉ. Tay còn lại của anh cũng vồ tới, ôm vai cô và hôn sâu hơn.
Môi và răng va vào nhau, hơi thở quyện vào nhau, tiếng tim đập vào ban đêm cũng rất rõ ràng.
Cuối cùng cũng hôn xong, hai má Lục Mạn Mạn nóng bừng, tay chân bủn rủn khiến cô phải dựa vào ngực anh thở hổn hển một hồi lâu.
Khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại, vừa định đứng dậy thì từ trên đỉnh đầu cô, Chu Nghiêm Phong nhẹ giọng nói: "Đừng nhúc nhích, chúng ta ngủ chung với nhau đi."
Lục Mạn Mạn không muốn.
"Quá chật chội."
"Chật thế nào?”
Đang nói chuyện thì anh xoay người sang một bên, Lục Mạn Mạn ngã vào, ép sát sau lưng anh, lúc này cô đang bị đè đến nỗi phải dựa lưng vào tường, vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy đối phương đang mở to mắt, còn cong đầu gối kéo cô sát vào trong và gid trò côn đồ.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận