[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chuong 447: Thieu Day Than Kinh (1)

Chuong 447: Thieu Day Than Kinh (1)Chuong 447: Thieu Day Than Kinh (1)
Chu Nghiêm Phong sẽ không thể nào được trọng dụng hoàn toàn, nhưng cô chỉ cần chuyển doanh nghiệp sang hướng doanh nghiệp trong nước, vấn đề sẽ được giải quyết.
Mà Bùi Cẩm lại nói tiếp: "Thăng lên chức cao hơn nữa vẫn được, nhưng muốn vào Quân ủy thì lại không được, cơ mà hai người cũng không cần phải suy nghĩ xa vậy, phải mười năm, tám năm nữa mới tới chuyện đó, hai người có thể bàn bạc tiếp, sau đó thỏa hiệp với nhau nữa mà."
Lục Mạn Mạn gật đầu như có điều gì suy nghĩ, theo thái độ hiện tại của Chu Nghiêm Phong, anh đã nói rằng, có thể anh sẽ không có khả năng thăng tiến nữa, người như anh không bao giờ ôm hy vọng viển vông, chắc chắn là không trông cậy vào việc cô sẽ thỏa hiệp, hoặc có lẽ là không có ý định bảo cô thỏa hiệp, nên mới lên kế hoạch không thăng tiến thêm nữa.
Nhưng anh đã hy sinh và nhượng bộ cho cô nhiều như thế, cô có thể nào thật sự không có chút cảm xúc gì, chỉ nghĩ cho dự định của bản thân được sao?
Cô nghĩ kỹ lại, tám năm hay mười năm nữa, cô cũng đã hơn 30 rồi, nếu cô xin anh đợi thêm vài năm, cô sẽ cố gắng đạt thành tích trước 40 tuổi, vừa đạt được mục tiêu cuộc đời là "nghỉ hưu" sớm, mặt khác, vừa có thể dùng thành tích làm vốn chính trị, kiếm một chức ủy viên của hội nghị hiệp thương chính trị gì đó, khi ấy con đường sự nghiệp của anh cũng sẽ thuận lợi.
Lục Mạn Mạn cảm thấy, cách này có thể thực hiện được, thực ra, trong quá trình thăng tiến, Chu Nghiêm Phong luôn vượt qua giới hạn về tuổi tác, anh thăng tiến quá nhanh, muộn vài năm cũng không ảnh hưởng gì, dù sao thì vẫn tốt hơn việc hoàn toàn cắt đứt tiền đồ tương lai.
Với thái độ hiện tại của anh, chuyện này có thể thương lượng được.
Trong lòng Lục Mạn Mạn nhẹ nhõm hơn một chút, rồi lại nhìn sang Bùi Cẩm, chờ cô ấy tiếp tục phân tích.
Nhưng phân tích của Bùi Cẩm cũng đi đến hồi kết rồi, vì sau khi loại trừ khả năng Chu Nghiêm Phong không hài lòng về sự chênh lệch trong sự nghiệp, vậy thì anh còn có thể còn khúc mắc với điều gì nữa?
Mạn Mạn đã chạy đến tìm anh, muốn tiếp tục ở bên nhau, anh đã đợi lâu như vậy, không phải chính là mong chờ đạt tới kết quả này sao, anh đã được toại nguyện rồi, vậy thì còn gì không vui nữa chứ.
Lý Tri Phương nhìn hai người như thể nhìn quái vật.
Thấy cả hai nhíu mày suy nghĩ mà không nghĩ ra lý do, cuối cùng cô ấy cũng không nhịn được mở miệng: "Hai người cũng ngây thơ quá đấy!"
Lục Mạn Mạn và Bùi Cẩm nhìn cô ấy, trên đầu hiện lên mấy dấu chấm hỏi.
Lý Tri Phương nói: "Bùi Cẩm, cô chưa có kinh nghiệm hôn nhân, chưa từng duy trì mối quan hệ yêu đương lâu dài với ai, hơn nữa cũng có vẻ là người sống tự do theo ý mình, nhìn nhận về vấn đề tình cảm có giới hạn. Nhưng Mạn Mạn, dù gì cô và Chu Nghiêm Phong cũng đã sống chung hai năm, hơn nữa cô luôn thông minh nhanh trí, việc gì cũng nắm bắt được ngay, sao với vấn đề này, đầu óc đột nhiên lại trở nên chậm chạp thế hả?"
Lục Mạn Mạn ngơ ngác.
Nhưng cũng thấy được, chắc chắn Lý Tri Phương đã nhận ra vấn đề, vội nắm lấy tay cô ấy, nói: "Tri Phương, cô đừng úp mở nữa, nếu đã biết vấn đề thì nói ngay đi."
Lý Tri Phương thật sự bất lực, lúc này cũng cảm nhận được trong lòng Chu Nghiêm Phong phải phức tạp và dày vò thế nào.
Cho nên mới đuổi Mạn Mạn về ngay.
Bởi vì trong đầu cô, rõ ràng là thiếu mất một dây thần kinh.
Trừ khi Chu Nghiêm Phong nói thẳng ra, cô sẽ không tự ý thức được, nhưng nếu nói thẳng ra rồi, rất có thể cô cũng không hiểu được.
Giá mà cô có thể hiểu, vậy thì đã khỏi cần ai phải nói thẳng ra hết! Lý Tri Phương lại thấy bất lực.
"Để tôi hỏi cô vài câu trước đã."
Cô ấy hỏi: "Cô có yêu anh ấy không?"
Lục Mạn Mạn trả lời là yêu mà không cần do dự chút nào, cô thật sự rất rất thích Chu Nghiêm Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận