[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 484: Sợ Anh Giận (1)

Chương 484: Sợ Anh Giận (1)Chương 484: Sợ Anh Giận (1)
Lục Mạn Mạn tìm không được đồ vật thuận tay, lập tức cầm một chiếc dép lê trên mặt đất lên, hạ quyết tâm hôm nay muốn thay chú Hoàng Thế dạy dỗ cho đứa con trai nhỏ nói lung tung không biết liêm sỉ này một trận.
Tuy rằng Lý Tri Phương từng gả cho tư lệnh về hưu lớn tuổi hơn mình rất nhiều, gây ra rất nhiều tranh cãi, bị người khác cô lập bị bài xích, nhưng cũng hơn nửa ngày không tiêu hóa được nội dung trong lời nói của tiểu công tử Hồng Kông này.
Cô ấy không thể nghĩ ra một đồng chí nam sao có thể có suy nghĩ chấn động như vậy.
Sau khi khiếp sợ Bùi Cẩm Sơ lại vui tươi hớn hở.
Trong xương cốt cô ấy chưa bao giờ là người theo khuôn phép cũ, nghĩ đến tiểu công tử Hồng Kông này đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi, nếu đã muốn làm chồng hai như vậy, Mạn Mạn thực sự nên đồng ý với cậu ta.
Quy củ đạo đức gì chứ chẳng qua chỉ là vì ràng buộc hành vi của mỗi người, nói xã hội này hoạt động bình thường, nhảy ra khỏi trói buộc, kiêu hãnh về cuộc đời phải tận hưởng niềm vui một cách trọn vẹn nhất.
Trong lòng hai người có suy nghĩ khác nhau, nhưng nhìn Lục Mạn Mạn tức giận đến sắc mặt tái xanh, tay cầm dép lê cũng đang run rẩy thì vội vàng ôm lấy cô.
Lý Tri Phương giúp Lục Mạn Mạn vuốt ngực, Bùi Cẩm cũng bảo Hoàng Bảo Câu câm miệng.
Lục Mạn Mạn thở dài bình tĩnh, ném dép lê ra, bảo hai người ra ngoài. Cô có chuyện muốn hỏi với Hoàng Bảo Câu.
Lý Tri Phương và Bùi Cẩm liếc nhìn nhau đều nhìn thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương, nhưng cuối cùng vẫn đi ra khỏi phòng.
Lục Mạn Mạn xoa xoa mặt lúc này mới nói: "Cậu còn nói gì với anh ấy nữa?"
Hoàng Bảo Câu nói: "Không còn nữa."
Lục Mạn Mạn nói: "Ngày đó tôi ngủ nhầm phòng, cậu chắc chắn cậu không nói ra chứ?"
Hoàng Bảo Câu giống như bị làm nhục nhân cách có chút tức giận nói,"Không có!"
Cậu ta nói: "Tôi còn không đến mức bỉ ổi như vậy, lấy cái đó để nói chuyện."
Lục Mạn Mạn vừa mới thở phào nhẹ nhõm một chút lại tức giận: "Cậu còn không làm sao? Tư cách lập trường của cậu là gì để nói những lời như vậy trước mặt anh ấy?"
Hoàng Bảo Câu che mặt vừa khổ sở vừa tủi thân: "Em bảo tôi phải làm sao? Rõ ràng thời gian tôi biết em so với anh ta cũng không khác biệt lắm, vì sao cách lâu như vậy vẫn phải ở cùng một chỗ với anh ta?" Lục Mạn Mạn nói: "Nói nhảm, tôi chỉ muốn anh ấy, trong lòng chỉ có anh ấy, cũng chỉ có thể ở bên anh ấy!"
Dù sao cô cũng có chút hận sắt không thể thành thép: "Có người đàn ông nào lì lợm quấn lấy mãi không có tiền đồ như cậu không? Trở về đi, nên làm gì thì làm, cũng đừng để ba cậu lo lắng nữa!"
Lục Mạn Mạn chỉ sợ cậu ta ăn nói lung tung về chuyện cô từng ngủ chung giường với cậu ta cho Chu Nghiêm Phong. Nếu khiến Chu Nghiêm Phong hiểu lầm, cô có tám trăm cái miệng cũng không giải thích rõ được, cũng may chuyện như vậy không xảy ra.
Nói xong lời này cô lập tức định đi.
Nước mắt Hoàng Bảo Câu sắp rơi xuống, không từ bỏ ý định nói: "Em chắc chắn ngày đó em thật sự không muốn tôi sao?"
Lục Mạn Mạn quay đầu nhìn cậu ta một cái: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi. Nếu tôi muốn thì đã muốn từ lâu rồi, thật sự tôi không có hứng thú, đối với người khác cũng không có hứng thú."
Sau đó cô mở cửa đi ra ngoài.
Lục Mạn Mạn bảo tài xế lái xe đưa cô trở vê.
Lục Mạn Mạn ở khách sạn trì hoãn thời gian, lúc trở về sắc trời đã tối, bước chân cô vội vàng chạy về phía trước, đi tới cửa khu nhà ở thấy trên tang sáng đèn thì lập tức lại do dự.
Trong khu nhà ở có mấy bà cô đang tán gau bà Vương liec mắt nhìn thấy bóng dáng của Lục Mạn Mạn, vội vàng nghênh đón: "Bà Chu đã về rồi sao?"
Lục Mạn Mạn miễn cưỡng lộ ra nụ cười, chào hỏi bà ấy một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận