[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 360: Nhận Con Nuôi (3)

Chương 360: Nhận Con Nuôi (3)Chương 360: Nhận Con Nuôi (3)
Căn nhà không lớn nhưng được dọn đẹp sạch sẽ, có một người phụ nữ đang nằm ở trên giường, có thể nhìn ra được cô ấy vừa mới sinh con xong, vẫn đang trong tháng ở cữ, chăn màn được đắp rất cẩn thận, trên đầu buộc mảnh vải, rèm cửa sổ cũng kín ke không chỗ hở, để đề phòng có gió luồn vào.
Trong không khí nồng nặc mùi tanh của sữa mẹ.
Bên cạnh sản phụ có một em bé sơ sinh được quấn trong chăn bông, vừa ra đời không được bao lâu, đôi mắt đang hé mở, không ngừng thè lưỡi ra.
Chu Nghiêm Phong đã mơ hồ đoán ra được ý đồ của mẹ mình, liền đi vào nhìn một chút rồi kéo Lục Mạn Mạn ra ngoài.
Lão phu nhân cũng vội vàng chạy ra, giữ chặt lấy con trai và thì thâm khuyên nhủ: "Không chịu uống thuốc thì hãy nhận nuôi một đứa đi, con nhìn đứa trẻ đó xem, sinh ra xinh đẹp biết bao, là một bé gái đấy, cha mẹ của con bé phải đi làm ở đơn vị, đứa con đầu lòng là con trai, va phải kế hoạch hóa gia đình, nên sinh đứa thứ hai này ra thì không thể giữ lại được nữa, điều kiện gia đình cũng không tệ, cha mẹ đều là người có văn hóa, lớn lên muốn chiều cao có chiều cao, muốn ngoại hình có ngoại hình, mấu chốt là phải hòa thuận, tình cách đều tốt, sinh con ra đều rất tốt, đứa bé được ôm về nhà ta từ khi còn bé như vậy thì cũng giống như tự mình sinh ra, vẫn là một bé gái, tương lai chính là áo bông nhỏ của bo mẹ..."
Chu Nghiêm Phong nhéo nhéo mi tâm, nói với mẹ việc nhận nuôi thì thôi khỏi, đừng ép buộc cũng đừng bận tâm đến.
Lão phu nhân lại níu chặt Lục Mạn Mạn tận tình khuyên bảo và thuyết phục, nói rằng bình thường cả Lục Mạn Mạn và Chu Nghiêm Phong đều khá bận rộn, hai người không chăm sóc được con cái cũng không sao hết, cứ nhận đứa bé về đi rồi được hài tử cũng không quan hệ, ôm trở về đi, sẽ có bà cùng lão gia hỗ trợ nuôi nấng, chờ đến khi đứa bé lơn hơn một chút đi học lớp mẫu giáo, liền sẽ đỡ được rất nhiều việc.
Lục Mạn Mạn khó xử nghe theo ý tứ của Chu Nghiêm Phong.
Chu Nghiêm Phong đương nhiên không muốn, nói đùa à, cho dù cả một đời này anh không có con cái, thì cũng không có khả năng đi nhận con của người khác về cho Mạn Mạn nhà mình nuôi.
Chuyện này cứ như vậy bị quên hãng đi.
Sau đó Chu Ngạn Phong lại nói chuyện rất lâu với cha mẹ mình, anh kiên quyết không cho phép họ làm như vậy nữa, từ nay về sau không ai được phép nhắc đến chuyện con cái nữa.
Lão phu nhân và lão gia hiểu rõ tính tình con trai mình, biết hắn một khi đã quyết là nói một không hai, sau lần này thì chỉ có thể nghe theo số trời sắp đặt thôi. Nhưng dù việc nhận con nuôi được giữ bí mật nhưng không hiểu sao tin tức vẫn bị lan truyền nhanh như cháy rừng...
Không bao lâu sau, trong khu nhà liền lan truyền tin tức về vấn đề của Chu Nghiêm Phong.
Bởi vì lời đồn đại đàn ông không thể sinh con.
Chu Nghiêm Phong gặp phải nhiều quấy nhiễu, người ta không nói những lời không tốt, nhưng lại đột nhiên dồn hết sự chú ý lên người anh, đi đến đâu cũng đều nhìn anh với ánh mắt đồng cảm và tiếc nuối, từ khuôn mặt đến dáng người đều hoàn hảo không chỗ chê, còn là một vị thủ trưởng trẻ tuổi có tương lai tươi sáng, vậy mà cơ thể lại mắc phải loại khuyết điểm chí mạng như thế này?
Đồng chí Chu Nghiêm Phong là một đồng chí tốt, cho tới nay luôn được lãnh đạo và đồng nghiệp tin tưởng, biết được việc này, mọi người đều đến bày tỏ sự quan tâm, hỏi han và vắt hết óc để nghĩ ra giải pháp.
Lôi Đại Siêu hiếm khi không nói đùa, thậm chí, vì để biểu đạt sự quan tâm dành cho đồng chí Chu Nghiêm Phong, bế theo em bé sơ sinh mới vừa sinh được 100 ngày tuổi nhà mình tới để nhờ Chu Nghiêm Phong nuôi hộ.
Nói cái gì mà dù sao cũng sống trong cùng một khu nhà, con của anh ta cũng là con của Chu Nghiêm Phong, Chu Nghiêm Phong có năng lực hơn anh ta, nên con con của anh ta sống cùng Chu Nghiêm Phong chắc chắn sẽ may mắn hơn so với sống cùng cha ruột của mình! Chương 361: Phẫu Thuật (1)
Đây không phải là đang làm loạn sao?
Chu Nghiêm Phong đành phải nghiêm khắc phê bình anh ta, để anh ta ôm em bé về trả cho chị dâu.
Bên phía chị Phó thì tìm được rất nhiều phương thuốc dân gian, con nhờ người liên hệ với bệnh viện lớn ở thủ đô, muốn bảo Chu Nghiêm Phong tới đó khám thử xem.
Chu Bỉnh nghe chú và thím của cậu khả năng cả đời này sẽ không có con cái nên đã âm thầm rơi nước mắt, rồi ngày hôm sau chạy đến trước mặt chú thím, cố kìm nén giọt nước mắt nói rằng cậu sẽ là con trai của họ, tương lai sau này sẽ chăm sóc, dưỡng lão cho chú thím, còn bảo chú thím đừng khổ sở, buồn bã vì chuyện này nữa.
Chu Nghiêm Phong từ đầu đến cuối chưa bao giờ thừa nhận tin đồn này
Nhưng lại hết đường chối cãi.
Lục Mạn Mạn biết tất cả mọi người đều có ý tốt, nhưng chuyện riêng tư như vậy mà ai cũng biết, nói không chừng là có kẻ nào đó mờ ám nào đó đang âm thầm đâm chọc bàn tán xem chồng cô có bị hiếm muộn hay không, phương diện kia có khi cũng bất lực!
Đây không phải là vấn đề mất mặt, mà là mất danh dự!
Cuối cùng vẫn là cô ra mặt làm ầm ï một trận, không những nhất quyết phải tìm ra bằng được kẻ "tung tin đồn nhảm' trong khu nhà, mà còn đến gặp cấp trên ở cơ quan lãnh đạo để nhờ họ đòi lại công bằng cho cô!
Chu Nghiêm Phong nhà cô cũng chỉ là vì công việc quá bận rộn, lại đau lòng vì cô vẫn còn trẻ tuổi, không muốn để cô phải chịu đựng nỗi đau sinh con quá sớm, là ke nào lòng dạ độc ác đi tung tin đồn nhảm thế này để gây rối, có để cho người ta được sống cuộc sống yên bình hay không đây!
Chuyện này mới có thể lắng xuống dưới.
Trong khoảng thời gian này, lão phu nhân và lão gia ở nhà không dám nói chuyện lớn tiếng, như thể mình đã làm sai chuyện gì, nếu không phải tại họ tự ý quyết định ra ngoài hỏi thăm chuyện nhận con nuôi, thì đã không có loại 'tin đồn nhảm' này được lan truyền ra ngoài.
Nhưng nó cũng cắt đứt triệt để vấn đề sinh con này.
Vấn đề này cuối cùng cũng kết thúc.
Về sau, Lục Mạn Mạn càng ngày càng bù đắp nhiều hơn cho Chu Nghiêm Phong, cũng học được cách dịu dàng, ân cần với anh, suy bụng ta ra bụng người, anh ngoài miệng thì không nói gì, nhưng trong lòng lại rất tủi thân, rõ ràng anh không có bệnh tật gì cả, lại phải gánh trên lưng một cái nồi to đến vậy, mất hết mặt mũi, lòng tự trọng đàn ông cũng bị tổn hại rất lớn. Lục Mạn Mạn tuyệt đối không muốn vì chuyện này mà tạo ra khoảng cách giữa hai người.
Ngược lại, Chu Ngạn Phong vẫn ổn, còn cảm thấy hạnh phúc vì cô đã đứng ra bảo vệ anh, khi anh nhắc đến việc cô ôm cô lại như gà mái già bảo vệ đàn con trước mặt mọi người và cấp trên của anh, khóe môi nhếch lên. cuộn tròn. cười.
Chu Nghiêm Phong ngược lại còn tốt, ngược lại bởi vì nàng đứng ra bảo vệ cho hắn mà cao hứng, mỗi lần nhắc đến cảnh cô giống như con gà mái đang chống nạnh để bảo vệ đàn gà con trước mặt mấy vị cấp trên và thủ trưởng của hắn, hễ mở miệng ra là lại một tiếng Chu Nghiêm Phong nhà cô, khóe môi anh lại nhếch lên mỉm cười.
Lục Mạn Mạn cũng không biết nên nói gì với anh mới tốt đây!
Nhưng cũng không thể không thừa nhận tâm lý của anh rất mạnh mẽ, ngay cả khi tin đồn được lan truyền ghê gớm nhất, cũng có thể bình tĩnh đối mặt với nó, không hề cảm thấy vì lòng tự tôn bị tổn hại mà chạy về nhà phát cáu với cô.
Đừng nói phát cái, mà đến một chút khó chịu với cô cũng không hề có.
Lục Mạn Mạn càng yêu anh hơn.
Cảm xúc của anh khá ổn định, mang lại cho mọi người cảm giác rất an toàn.
Thật ra hôm đó ở khu rừng nhỏ đã giật dây anh đi dã ngoại, còn nói anh cứ ngồi yên đó cũng được, cô chạy đến đó cũng không sao, anh mắt anh lúc đó lập tức tối sam lại nhìn chằm chằm cô, như thể muốn ăn thịt người
Tuy nhiên nhanh chóng liền kìm chế lại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận