[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 288: Từ Hòa Bình (3)

Chương 288: Từ Hòa Bình (3)Chương 288: Từ Hòa Bình (3)
Anh ta tranh thủ lúc không ai chú ý mang theo hai đứa trẻ ngồi lên xe, đi tới thành phố Thiên Khánh.
Lần này cho dù là em gái của Lục Mạn Hương, thì cũng không có cách nào ngăn cản anh ta nhìn thấy Lục Mạn Hương.
Anh ta mặt khác cũng đã có dự định, cuộc sống hiện tại Lục Mạn Hương chính là quá tốt rồi, mắt nhìn nhìn để tìm một nửa khác mới có thể trở nên cao như vậy, nhưng nếu cô ấy có hai đứa trẻ ràng buộc, cuộc sống sẽ trở nên rắc rối, từ đó cũng sẽ không còn từ chối anh ta nữa.
Thế nhưng không nghĩ tới chuyện lại phiền toái đến như vậy.
Quả thực mà nói thì hai đứa trẻ này của Lục Mạn Hương đúng là khiến cho người khác không bớt lo được, vất vả lắm mới có thể đưa bọn chúng tới, anh ta vừa mới đúng lúc nhìn thấy Lục Mạn Hương, còn chưa kịp nói ra nỗi niềm mong nhớ với cô ấy, nói chung thì là do hai đứa trẻ chưa từng tới nơi nào tốt đẹp đến như vậy, nên trong lúc anh ta đang nói chuyện với Lục Mạn Hương rất hăng say, liền chạy ào ra sân vui chơi chạy nhảy như điên đại.
Lục Mạn Hương vội vàng đuổi theo, hai đứa trẻ lúc này đã một trước một sau bò lên trên cây Hải Đường, ở trên kia dùng sức lay động. Lục Mạn Hương thì bị dọa đến trắng bệch cả mặt.
Anh ta cũng thuyết phục không được.
Vẫn là một đồng chí nam ở nơi này từ phía hậu viện chạy ra, vừa cầm kẹo, vừa cầm điểm tâm, vất vả lắm mới dỗ dành được hai đứa trẻ xuống.
Kết quả là hai đứa trẻ này xuống tới nơi liền cướp hết đống bánh kẹo và điểm tâm, sau đó trực tiếp chạy vào phía bên trong lầu.
Anh ta đi theo chạy vào lầu, cũng bị sự bài trí và trang hoàng phía bên trong lầu dọa đến khiếp sợ, không nghĩ tới ở bên trong lại tráng lệ đến như thế, từng tấm kính sạch sẽ, từng cái ghế xoay tròn, còn có ghế nằm, có ghế sô pha, đến cái bàn nhỏ cũng là mặt kính pha lê, phía trên được phủ bằng một tấm vải trắng tuyết có đường viền hoa, đến cả từng cách bày biện hạt dưa đậu phộng và bánh kẹo trong đĩa nhỏ cũng vô cùng tinh xảo.
Chỉ có điều đã bị hai đứa trẻ đánh đổ, khiến cho nơi này biến thành một mỡ hỗn độn.
Nhưng mà nơi này cũng quá tốt rồi, vừa sạch sẽ lại rộng rãi, trách không được Lục Mạn Hương lại chướng mắt anh ta, cô ấy lại còn có công việc ở một nơi tốt như vậy, vậy thì không được coi thường anh ta.
Anh ta ngây người nghĩ về Lục Mạn Hương một bên đuổi theo hai đứa trẻ, một bên sắp khóc.
"Tiểu Quân, mẹ cầu xin con đấy, đừng có chạy loạn lên!"
"Tiểu Siêu, không được đụng cái kéo, bỏ xuống, mau bỏ xuống!"
Khắp nơi đều là giọng nói vội vã của cô ay
Nơi này còn có những người khác, nam đồng chí lúc nãy cũng chạy vào, dưới sự hỗ trợ của mấy người vất vả lắm mới có thể bắt được hai đứa trẻ này trở về.
Nam đồng chí kia quyết định rất nhanh đưa hai đứa trẻ vào trong một căn phòng, Lục Mạn Hương đi theo vào, anh ta cũng tranh thủ thời gian đi theo vào.
Anh ta cũng toát mồ hôi đầy trán.
Nhìn Lục Mạn Hương vừa vội vừa tức, bận bịu an ủi cô ấy: "Mạn Hương, anh chỉ là sợ em nhớ hai đứa nhỏ, nên mới dẫn bọn chúng tới để cho em gặp chúng, anh cũng không nghĩ tới hai tiểu tử này lại nghịch ngợm đến thế, đã gây thêm nhiều phiền toái cho em đến như vậy..."
Anh ta cười cười có vẻ ngượng ngùng.
Lục Mạn Hương mặc dù rất tức giận, nhưng cũng không phải là loại người sẽ nói ra lời ác độc, liền thốt ra một câu: "Anh, thế tại sao anh lại không đề cập trước với tôi một tiếng chứ!"
Anh ta vội vàng nói: "Anh cũng muốn nói với em sớm một chút, nhưng em gái của em đã từng uy hiếp anh, không cho anh tiếp cận em, em còn, em còn từ chối anh, nên anh cũng không biết nên làm thế nào de viết thư cho em!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận