[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 325: Điều Ước Nhỏ (1)

Chương 325: Điều Ước Nhỏ (1)Chương 325: Điều Ước Nhỏ (1)
Lục Mạn Mạn vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt Chu Nghiêm Phong, cô đang định mỉm cười nhưng cũng phải kìm nén.
Người đàn ông này thực sự bị dị ứng với trà xanh.
Cô giúp anh xoa xoa cánh tay rồi lại nhặt bản thảo anh vừa viết lên và xem xét kỹ lưỡng: "Cũng khá đầy đủ, nhưng làm vậy thì tốn sức quá, mà sao anh lại ghi thêm cách giáo dục cho nữ làm gì đấy?"
Chu Nghiêm Phong có suy nghĩ của riêng mình: "Để Chi Chi lớn lên cũng có thể sử dụng được."
Cũng là để cho đứa con tương lai của hai người.
Có điều chuyện này vẫn không nên nói cho Lục Mạn Mạn biết, mắc công lại bị chế giễu.
Cũng may là Chu Nghiêm Phong không nhắc đến, ngày hôm qua cô đã thực sự tức giận khi anh hỏi có muốn có một đứa con gái không, cho dù bề ngoài họ là vợ chồng nhưng anh biết rõ rằng bọn họ thực ra chỉ đang trong giai đoạn yêu đương. Mà còn đang trong giai đoạn này thì nhắc đến con cái làm gì, cho dù trong tương lai nếu không xảy ra chuyện øì thì họ có thể bên nhau cả đời, nhưng bây giờ anh lại nhắc đến như thế thì chẳng khác nào nói sinh con xong thì sẽ không yêu đường với cô nữa chứ gì?
Cho dù có nói với giọng điệu đùa cợt đi nữa thì Lục Mạn Mạn cũng biết đây không phải là nói đùa, rõ ràng Chu Nghiêm Phong đang thử thăm dò cô.
Mà cô thì lại không thích kiểu như vậy.
Tuy nhiên anh làm gì cũng rất chuyên chú, có tỉnh thần vì cháu mình mà nghiên cứu về vấn đề giáo dục như vậy chính là thái độ mà ở thời đại này rất hiếm khi thấy.
Cô lật qua bản thảo rồi đặt lại: "Được rồi, khi nào có thời gian thì em sẽ giúp anh thu thập thêm tư liệu, viết xong thì đem đi xuất bản cũng là một chuyện tốt cho một lượng lớn thanh thiếu niên."
Ăn tối xong, Chu Nghiêm Phong thu dọn hành lý.
Tàu khởi hành lúc mười một giờ.
Lục Mạn Mạn cũng không giúp đỡ mà chỉ ngồi nghiêng ngả ở trên giường, vừa nhìn anh thu dọn hành lý vừa ăn hạt dưa.
Chu Nghiêm Phong quay đầu nhìn Lục Mạn Mạn, cũng không biết cô đang vui hay không vui, nhưng lại càng giống như hoàn toàn không quan tâm.
Chu Nghiêm Phong biết là không phải.
Anh nhịn không được ôm lấy cô và nói: "Em không muốn anh đi à?"
Lục Mạn Mạn không nói lời nào.
Chu Nghiêm Phong xoa xoa cằm cô rồi nói: "Nói thật đi."
Lục Mạn Mạn đẩy anh ra, cười như không cười(*): "Muốn đi thì đi nhanh đi, nếu không thể thỏa mãn mong muốn của người khác thì đừng vội nói những lời như vậy."
(96ốc là tựa tiếu phi tiếu: Cười như không cười: Có thể nói đây là 1 câu nói đánh giá sự phức tạp trong tâm trạng nhân vật được miêu tả đến, không rõ họ đang vui hay đang giận, tâm trạng khó đoán, không muốn thể hiện cho người đối diện biết rõ tâm tư cảm xúc của mình như thế nào để họ vừa có chút vui mừng vừa có chút lo lắng.
Chu Nghiêm Phong giật mình, sau đó lại ôm lấy và hôn lên môi cô: "Nói anh nghe thử mong muốn của em xem, chỉ cần không quá thì anh cũng không nhất thiết phải đi ngay bây giờ. "
Lục Mạn Mạn chớp chớp mắt, xem ra chị Phó không nói dối, chỉ cần dụ là anh thật sự có thể ở lại thêm một đêm sao?
Cô vòng tay ôm lấy vòng eo thon gọn của anh, nói bằng giọng điệu đùa bỡn: "Em muốn nhìn thấy anh khi mở mắt tỉnh dậy vào sáng mai."
Chu Nghiêm Phong cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt tuyết như tuyết vẫn nở nụ cười như thường lệ, giọng điệu rõ ràng là đang đùa nhưng trong mắt lại lấp lánh, mang theo một ý mong đợi.
Đó là bạn gái thân yêu của anh.
Trong ngực Chu Nghiêm Phong khẽ động, anh ôm chặt vai Lục Mạn Mạn rồi hôn lên trán cô và nói: "Được rồi, mong muốn nhỏ này chồng sẽ đáp ứng cho em."
Đối với Lục Mạn Mạn mà nói, đó chỉ là một điều ước nhỏ, nhưng đối với Chu Nghiêm Phong thì muốn thực hiện được điều ước nhỏ bé đó của cô lại phải rất vất vả.
Cũng phải làm được cho hết một ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận