[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 373: Xin Lỗi (2)

Chương 373: Xin Lỗi (2)Chương 373: Xin Lỗi (2)
Ba cô thương vợ phải chịu khổ theo, thề sẽ cho vợ cuộc sống tốt đẹp nhất nên đã ra ngoài liều mạng kiếm tiền.
Ông ấy là người coi trọng nghĩa khí lại mạnh dạn, linh linh năm đó khi đó gặp được thời cơ tốt, dẫn theo người làm công trình kiếm được thùng vàng đầu tiên, sau đó tiền tài giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, trở thành nhà phát triển nổi tiếng ở địa phương của bọn họ.
Ông ấy cũng mặc âu phục, đi giày da, đối với mẹ cô vẫn rất tốt rất yêu thương, đối với người nhà vợ cũng tốt đến mức đáp ứng mọi yêu cầu, cũng tốt đến mức mẹ cô cũng không nhìn nổi.
Sau đó ông bà ngoại cô qua đời, ông ấy quỳ dài không dậy nổi, khóc đến mắt đều là tơ máu đỏ, cũng là con rể nhưng ông ấy đã giúp đỡ hạ táng.
Mọi người đều nói rằng mẹ cô đã gả cho đúng người.
Từ nhỏ Lục Mạn Mạn cũng luôn nhìn thấy ba mẹ yêu thương nhau, quả thật là được ba mẹ nuông chiều lớn lên hạnh phúc nhất. Nhưng cũng không biết ngày nào đó nói sẽ bất ngờ thay đổi. Lúc ấy cô còn nhỏ, từ nhỏ luôn sống trong hạnh phúc, hoàn toàn không phát hiện ra chút manh mối nào.
Ngay cả khi cô vừa trải qua sinh nhật 12 tuổi, mẹ cô đã đi ra ngoài và không bao giờ trở lại nữa. Sau đó cô gặp lại mẹ chính là trong đám tang của bà ấy.
Về cái chết của mẹ cô, có người nói ngoan ngoãn làm phu nhân giàu có của bà ấy là được rồi, mở một mắt nhắm một mắt cũng không xảy ra chuyện như vậy, còn có con cái nữa, cũng không suy nghĩ cho đứa nhỏ.
Có người nói đàn ông có năng lực, người nào không phải cờ đỏ trong nhà không ngã, bên ngoài cờ màu phiêu phiêu chứ, mang tiền về nhà là được rồi, cần gì phải làm ra vẻ như vậy.
Có người nói từ lâu ba cô đã không chạm vào mẹ cô nữa, bên ngoài người trẻ trung xinh đẹp rất nhiều, duy trì quan hệ với mẹ cô cũng chỉ là vì thể diện. Mẹ cô còn coi như mình là người hạnh phúc nhất thiên hạ, khi biết chuyện đó cũng không phải là không chịu nổi.
Còn có người nói tình nhân nuôi bên ngoài yên tâm được đàn ông nuôi không phải là được rồi sao, nhất định phải đâm đến trước mặt vợ nhà người ta, lần này tốt rồi, làm người ta mất mạng.
Không ai nói cho Lục Mạn Mạn biết sự thật, là sau này thông qua những lời nói kia mà cô đã chắp vá ra nguyên nhân cái chết của mẹ mình.
Ba cô đã lừa gạt mẹ cô có người ở bên ngoài, trẻ trung xinh đẹp hơn mẹ cô, mẹ cô vẫn luôn bị hạnh phúc trong nhà lừa gạt, không biết chuyện xấu của chồng mình ở bên ngoài. Cho đến khi tiểu tam muốn lên ngôi, tiết lộ tin tức cho mẹ cô, mẹ cô đi qua bắt gian, sau khi tận mắt nhìn thấy, lúc trên đường trở về thì xảy ra tai nạn xe.
Câu chuyện chính là như vậy, Lục Mạn Mạn nói cho Chu Nghiêm Phong tất nhiên ngắn gọn rõ ràng hơn so với cái này, cũng chỉ nói trọng điểm, ba mẹ yêu thương nhau thế nào, kết quả chính là kết cục như vậy.
Rất lâu Chu Nghiêm Phong không thể bình tĩnh lại.
Anh nói: "Sau đó thì sao."
Sau đó tất nhiên ba cô khóc lóc thảm thiết hối hận vì việc làm của mình, vì không muốn cho người ta bàn tán mình nên đã đuổi tiểu tam kia đi, sau đó nửa năm sau cưới một người phụ nữ khác.
Chu Nghiêm Phong nói: "Anh nói sau đó em thì sao?"
Lục Mạn Mạn sờ sờ cổ: "Làm loạn không chịu được, bị ba đưa đến trường nội trú."
Cho đến hôm nay Chu Nghiêm Phong mới biết cô đã trải qua chuyện sét đánh giữa trời quanh là như thế nào, trải qua chuyện mọi nhận thức đều bị lật đổ là sao, lại còn bị vứt bỏ.
Lúc này anh mới hiểu được vì sao cô lại có tính cách ngang ngược ích kỷ lại nhẫn tâm như thế, mới hiểu được vì sao cô sống chết không chịu có con.
Trước mắt anh đều là cô năm 12 tuổi, lẻ loi đứng ở nơi đó mờ mịt luống cuống, lại nghiến răng đau khổ oán hận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận