[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 232: Tắm Rửa (2)

Chương 232: Tắm Rửa (2)Chương 232: Tắm Rửa (2)
Khi ngủ da của bọn họ kề sát vào nhau, chỉ có điều là không chuẩn bị trước bao cao su, nên cũng chưa làm đến bước cuối cùng. Nhưng anh đã nói muốn cho cô, còn đối với việc tại sao không để lại cho vợ tương lai là vì quá yêu bạn gái nên anh đã thay đổi chủ ý.
Nếu Lục Mạn Mạn biết bạn gái được đối đãi như vậy thì cô đã ra tay từ lâu rồi.
Lục Mạn Hương đến xem thử em gái của mình có muốn tắm rửa trước hay không lại thấy cô đang nửa ngồi nửa nằm đọc tờ giấy ghi chú, lớp vải lụa của bộ đồ ngủ bị trượt xuống, để lộ ra một mảng lớn của làn da trắng sáng ở trước ngực, ở trên đó còn có những dấu vết cực kỳ hút mắt, đặc sắc.
Trong chốc lát khuôn mặt cô ấy đỏ ửng lên.
Lục Mạn Mạn hoàn toàn không biết, cô đặt tờ giấy ghi chú xuống gối và thuận miệng nói: "Bà cụ và những người khác đâu rồi ạ?"
Vừa ngẩng đầu lên cô lập tức nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của chị gái.
Lục Mạn Mạn bối rối: "Chị thấy nóng sao?"
Lục Mạn Hương vỗ tay cô: "Hơi hơi."
Sau đó nói với cô: "Sáng hôm nay Chu Nghiêm Phong đã bảo Tiểu Từ đưa bà cụ và ông cụ về nhà rồi, chắc chắn hôm nay sẽ có rất nhiều người đến thăm, không thể nào để nhà không có người được." Lục Mạn Mạn đang suy nghĩ ve điều này, đột nhiên nghe thấy tiếng ẩu đả ở bên ngoài sân vườn: "Chu Bỉnh và Chi Chi không về theo ông bà nội sao?"
"Không."
Lục Mạn Hương nhìn thấy cô không muốn di chuyển, cô ấy dứt khoát lấy chiếc cốc đánh răng của cô ra và đổ đầy nước vào trong đó, bảo cô súc miệng trước khi ăn, đồng thời vừa nói: "Thái Hiểu Hồng cũng ở đây, nói rằng rất nóng lòng muốn cùng cha mẹ ra ngoài để chúc mừng năm mới, nên ghé lại tìm chị chơi, trong chốc lát sẽ không thể ra ngoài được, nếu em muốn ra ngoài, chúng ta đưa theo Chu Bỉnh và Chỉ Chỉ đi trượt băng cùng nhé."
"Được đó, chúng ta đi chung đi."
Lục Mạn Mạn thấy rằng kể từ khi chị gái của mình về nhà đón năm mới cùng với Thái Hiểu Hồng, có vẻ tính tình của cô ấy đã trở nên cởi mở, thoải mái hơn. Suy cho cùng thì có bạn bè ở bên cạnh cũng sẽ không giống nhau, còn có lời hẹn đi trượt băng mà, tất nhiên cô đồng ý ngay lập tức.
Sau khi ăn xong bữa sáng, tắm rửa và sửa soạn thay quần áo, cô đi xuống lầu, Thái Châu cũng đi theo, hóa ra chính anh ấy là người đã chọn sân trượt băng, nhưng anh ấy không thể ngang ngược chạy đi mà không kịp để lại lời chúc mừng năm mới như anh họ của Thái Hiểu Hồng được. Thái Châu cũng không yên tâm, sân trượt băng đúng là rất thú vị, nhưng nó cũng có rất nhiều bọn côn đồ đường phố, lỡ như có đồng chí nữ nào bị trêu chọc thì phải làm sao?
Hai anh em nhà họ đều cưỡi ngựa trên cột hai mươi tám của gậy đòn lớn.
Chu Bỉnh đã đi ra ngoài và mượn xe của người hàng xóm ở gần đó.
Mỗi người chỉ cần mang theo một cái là được.
Lục Mạn Mạn ngắm trúng vị trí ghế sau của Thái Hiểu Hồng.
Chu Bỉnh bế Chi Chỉ lên, định đặt cô bé lên cái xà lớn ở phía trước thì cậu bé đột nhiên dừng lại nói: "Thím."
Lục Mạn Mạn tỏ vẻ không hiểu gì: "?"
Chu Bỉnh nói chuyện với giọng điệu của người trong nhà: "Thím ôm Chi Chi ngồi ở bên kia với cháu nha."
Lục Mạn Mạn còn chưa kịp nói gì, Thái Hiểu Hồng đã vội quay đầu lại và nói chuyện một cách bất mãn: "Ôi trời Tiểu Bỉnh à, ý của cháu là gì đây, cô lái xe không ổn sao?"
Chu Bỉnh cạn lời: "..."
Lục Mạn Hương vội vàng đi tới ôm lấy Chi Chỉ: "Để dì, để dì."
Chu Binh ôm khư khư Chỉ Chi lại: "Hình như cháu thật sự không thể chở theo hai người, hay cứ mang Chỉ Chỉ đi đi ạ."
Lục Mạn Hương càng thấy khó hiểu: "??" Gia đình này buôn cười thật, vòng vo tam quốc biết bao nhiêu là chuyện, Thái Châu mỉm cười và vẫy tay ở đẳng kia: "Không sao không sao, chị Mạn Hương qua bên này với em này."
Lục Mạn Mạn bật cười hì hì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận