[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 270: Cô Ấy Không Thích Hợp (2)

Chương 270: Cô Ấy Không Thích Hợp (2)Chương 270: Cô Ấy Không Thích Hợp (2)
Đoán chừng sáng nay đưa đi để người ta giặt sạch.
Nhưng nội y vẫn còn, được giặt sạch treo trên lò SƯỞI.
Lục Mạn Mạn quấn chăn đi qua lấy.
Chu Nghiêm Phong ở bên ngoài qua loa kết thúc phần việc còn lại, thu lại bản đồ phòng thủ: " Đến đây trước, đi ra ngoài nhớ đóng cửa lại."
Tốc độ nói cũng nhanh hơn vài phần.
Tham mưu Hàn cố nén cười đóng lại sổ ghi chép, đóng nắp bút máy lại gài lên túi áo trước ngực: "Được, thủ trưởng!"
Bước nghiêm đi ra ngoài.
Còn kèm theo huýt sáo.
Chu Nghiêm Phong liếc anh ấy một cái, thật không lễ phép
Dọn dẹp hết trên mặt bàn đi tới khoá cửa phòng, lúc này mới vòng qua phía sau bình phong.
Đi vào nhìn thấy vợ mình đang đưa tay ra lấy nội y, anh mở miệng nói: "Vẫn còn chưa làm."
Lục Mạn Mạn lập tức thu tay lại, nhún vai quấn chăn thật chặt.
Ánh mắt Chu Nghiêm Phong nhìn qua, trong lòng sinh nghi dừng bước sau đó chậm rãi đi ra ngoài: "Giúp em lấy quần áo."
Lục Mạn Mạn không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng vẫn có chút bối rối, nhìn cũng đã nhìn, hôn cũng đã hôn, sờ hay làm cũng đều đã làm, lộ chút vai thôi sao lại thẹn thùng như vậy?
Chu Nghiêm Phong nhanh chóng đi lấy hộp đựng quần áo đi lấy quần áo sạch cho cô, bỗng bấm đốt ngón tay như đột nhiên không nghĩ ra: "Hôm nay là ngày mấy?"
Lục Mạn Mạn nghi anh bận đến mức choáng váng, nói cho anh: "Mùng bốn."
Chu Nghiêm Phong nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó mới cầm quần áo đưa cho cô mặc.
Lục Mạn Mạn chưa phản ứng kịp đã bị anh ôm cả chăn cả người tới bên người, trên tay anh cầm chính là nội y của cô, vẫn là có đường viền hoa.
Ngón chân cô đột nhiên cong lên.
Anh tới gần hơn.
Đầu cô không khỏi hơi ngửa ra sau, chăn lại cuộn chặt hơn một chút.
Chu Nghiêm Phong rũ mắt xuống nhìn đến gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn xinh đẹp hơi có chút màu hồng khả nghi, suy nghĩ một chút, động tác kéo chăn xuống của cô ngừng lại, không giống lúc bình thường nhìn ngực của cô, hơi nghiêng người về phía trước rồi tới đầu vai cô sau đó mới nghiêng đầu môi nhẹ nhàng chạm vào tóc cô, nhắc nhở: "Hửm?"
Không có ánh mắt nhìn thẳng, Lục Mạn Mạn cảm thấy thoải mái hơn chút lúc này mới kéo chăn xuống dưới.
Chu Nghiêm Phong nửa ôm lấy cô, ngón tay nhẹ nhàng ấn vào sống lưng cô khiến cô ưỡn ngực lên, anh mò mẫm trên người cô sau đó cài khuy ngực.
Cảm thấy má cô có chút nóng, sau khi mặc xong cũng không rời khỏi cô, nửa ôm người như là nhớ tới cái gì đó nói: "Bên kia đang có việc gấp, hôm nay chỉ sợ không thể cùng em đi ra ngoài, muốn nhìn sân đợi khi cơm nước xong bảo Tiểu Từ đưa em đi."
Thông tin lúc này đã bị chặn, bán phòng phải có người uỷ thác, mua phòng cũng phải thăm hỏi xung quanh.
Lão gia tử đã lui từ lâu, Chu Nghiêm Phong cũng không đi sâu vào công việc ở đây, mạng lưới liên lạc ở đây không rộng lắm nhưng người uỷ thác từ quản lý bất động sản yêu cầu hai nơi tứ hợp viện, anh nói chính là cái này.
Nhưng hơi có chút tiếc nuối: "Không biết có thể cho em hài lòng hay không."
Chọn phòng ở cũng giống như chọn bạn đời, nào có mới nhìn lần đầu đã vừa lòng đẹp ý, loại chuyện này gấp cũng không được.
Hơn nữa còn có mẹ Bùi. Trong bữa tiệc Lục Mạn Mạn ít nhiều cũng đã giở ít trò lợi dụng suy nghĩ muốn bồi thường của người ta.
Giống như anh luôn biểu hiện đúng mực không hề có phần gần gũi nào mà khẽ ôm cô, những tâm tư kỳ quái ngượng ngùng của cô dần vơi đi, vỗ vai anh nói: "Anh yên tâm, nơi này không được còn có nơi khác, dù sao cũng có người thay chúng ta để tâm!"
Chu Nghiêm Phong làm sao lại không biết cô giở trò quỷ.
Cũng không để ý, khen cô thần cơ diệu toán sau đó nói cho cô: "Sáng nay dì Hách của em đã gọi rôi."
Lục Mạn Mạn lúc này cười lớn.
Chu Nghiêm Phong thấy tâm tình cô khá hơn lúc này mới buông người ta, thuận tay giúp cô lấy một chiếc áo len mỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận