[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 240: Bí Mật (1)

Chương 240: Bí Mật (1)Chương 240: Bí Mật (1)
Lục Nghiêm Phong cau mày, vì để buổi lễ trong nghỉ lễ trông nghi thức hơn nên anh đã bỏ hết tâm tư ra chọn một nơi như thế này, nếu có người đi vào đây, vậy cũng không kịp hối hận nữa rồi, anh dứt khoát nói: "Tốt nhất là em cố gắng không kêu đến vỡ giọng đi."
Nói xong bèn cắn lấy môi cô.
Nói là nói như vậy, đóng cửa không ra ngoài cả một ngày, khiến không ít lần cô phải che mồm lại.
Tiểu Từ và tham mưu Hàn ở trong căn phòng khá gần với phòng của vợ chồng thủ trưởng, vị trí này vừa hay có thể nhìn được qua cửa sổ phòng thủ trưởng, cũng có nghĩa là bên đó xảy ra việc gì thì bên này cũng có thể nhìn thấy được.
Sau khi ra khỏi phòng của thủ trưởng, hai người quay lại phòng mình để sắp xếp hành lý, tham mưu Hàn nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì thấy có người đi vào từ cổng vòm, anh ấy quay qua nói với Tiểu Từ: "Tiểu Từ, chú ý xung quanh."
Tiểu Từ không nghi ngờ gì, vội chạy ra bên ngoài.
Lát sau cậu ấy đỏ mặt tía tai quay về, trên tay còn đang bưng bữa ăn sáng đã chuẩn bị cho phu nhân.
Tham mưu Hàn ngạc nhiên đánh giá Tiểu Từ một lượt từ trên xuống dưới: "Cậu sao thế... sao lại mang bữa sáng của phu nhân ve đây, phu nhân lại không muốn ăn nữa à?"
Tiểu Từ trừng mắt nhìn anh ấy, còn vờ vịt với tôi nữa.
Nghĩ đến chuyện vừa nãy, tim Tiểu Từ lại đập liên hồi. Cậu ấy bưng bữa sáng của phu nhân đến trước cửa, nhưng chưa kịp mở miệng gọi đã nghe thấy những tiếng động khiến người nghe phải đỏ mặt sau cánh cửa. Có trời mới biết Tiểu Từ đã lớn đến chừng này rồi nhưng đến tay con gái cũng chưa từng nắm, trái tim cậu ấy đã bị tổn thương nặng nề.
Đến bây giờ Tiểu Từ mới nhận ra tham mưu Hàn cố ý, thảo nào lại để cậu ấy có cơ hội làm chân chạy việc vặt.
Tiểu Từ đặt cái khay xuống rồi tức giận trừng mắt nhìn anh ấy.
Tham mưu Hàn thấy hơi chột dạ nên đưa tay sờ mũi, Tiểu Từ này bình thường rất thông minh nhanh nhẹn, nhưng dù sao cũng vẫn còn trẻ, chưa từng trải qua mấy chuyện này.
Trên đường đi anh ấy đã nhìn ra, dáng vẻ thủ trưởng là sắp không nhịn nổi, đóng cửa lại thì chuyện đầu tiên chắc sẽ là... Lại nói tới lúc ăn cơm ở trên xe lửa, thủ trưởng liên tục khuyên phu nhân nên ăn nhiều một chút, chẳng phải là muốn phu nhân có nhiều thể lực hơn sao.
Nhìn Tiểu Từ tức giận, đặt khay cơm xuống xong thì lập tức quay người sắp xếp hành lý, tham mưu Hàn vỗ vai cậu ấy nói: "Được rồi, đừng làm nữa, chúng ta ra ngoài đi dạo đi."
Tiểu Từ không thèm để ý tới anh ấy.
Anh ấy đành phải nói: "Chờ chút đi, hôm nay chắc thủ trưởng sẽ đổi sang chỗ khác đấy."
Những người ở bên cạnh thủ trưởng có ai không phải người thông minh, Tiểu Từ so với những người đó thì đúng là kém hơn nhiều, chẳng mấy chốc đã nửa tin nửa ngờ mà đi theo tham mưu Hàn ra ngoài, nhưng cũng chẳng đi nhanh bằng người ta. Hai người vừa ra hành lang gần đó, sau hòn núi giả xanh mướt thấp thoáng, thanh âm nức nở dồn nén vang lên, mặc dù giây tiếp theo âm thanh đó dường như bị chặn lại, nhưng cũng khiến tim Tiểu Từ run lên.
Tham mưu Hàn thì vững vàng hơn nhiều, nghe được nhưng lại giống như không nghe thấy gì, coi như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục đi dạo, có điều chỉ đi vòng vòng quanh chỗ này chứ không đi xa quá.
Chẳng qua là anh ấy không ngờ được tình hình chiến đấu lại kéo dài đến như thế, đi đến khi bầu trời đã nhá nhem tối, đoán chừng phu nhân không còn hơi sức nữa nên đi đến phòng bếp bảo người làm một bát canh đuôi heo với một bát canh bồ câu hầm táo đỏ hạt nhãn đem qua đó.
Sau đó lại đưa Tiểu Từ về phòng nghỉ ngơi sớm. Cậu ấy nhìn đèn lồng đỏ dưới hiên nhà đối diện đã được bật lên, buồn bực nói: "Không biết là ai dọn đến đây ở, lại chọn ngay lúc này mà chuyển vào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận