[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 408: Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang (1)

Chương 408: Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang (1)Chương 408: Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang (1)
Cậu ta muốn nói với cô, muốn khóc thì hãy cứ khóc đi, đó không phải là chuyện gì đáng xấu hổ cải
Quay người lại thấy cô không hề có vẻ gì là sắp khóc, nghe xong không hề có biểu cảm gì trên mặt, cứ thế đi qua trạm kiểm soát mà không nói một lời nào.
Leo lên tàu chở khách, đứng trên boong tàu nhìn ra biển lớn, không hề ngoảnh lại nhìn dù chỉ là một cái!
Hoàng Bảo Câu nhủ thầm, thật là một người phụ nữ nhãn tâm!
Nhiệt độ quanh năm ở Hồng Kông tương đối cao, nhiệt độ cao nhất có thể lên tới 27 độ C vào cuối tháng 11.
Hoàng Bảo Câu đến công ty bất động sản với một bó hoa hồng đậm trên tay sau cuộc gặp với khách hàng vào buổi sáng.
Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi hoa và quần tây màu trắng, hai cúc áo sơ mi không cài, lộ ra chiếc cổ thon dài, khắp người lộ ra vẻ uể oải lười biếng.
Khi bận rộn, cậu ta chạy đến đây hai lần ba ngày, lúc rảnh rỗi thì không cần phải bàn đến, cậu ta hận không thể đến đây ba lần một ngày.
Cậu ta luôn làm tốt mọi việc cho dù là đối nhân xử thế hay làm việc, bất kể cư xử với ai, cậu ta luôn nở nụ cười trên môi, ngay cả khi gặp nhân viên vệ sinh của công ty, cậu ta cũng sẽ dừng lại và nói chuyện với họ về thời tiết của ngày hôm nay, hoặc hỏi họ đã ăn sáng chưa, công việc có vất vả hay không, con cái trong nhà nhận chức ở đâu. Do đó tất cả mọi người trong công ty không chỉ quen biết cậu ta, mà còn rất chào đón cậu ta.
Hôm nay cậu ta mang theo hoa tươi, một lần nữa bước vào đây với nụ cười đặt trưng trên môi. LỄ tân gọi cậu ta một tiếng cậu Hoàng rất thân thiết, nói với cậu ta tổng giám đốc đang ở trong phòng làm việc.
Cậu ta chào hỏi mọi người trên đường đi, đi thẳng vào phòng làm việc một cách quen thuộc.
Qua tấm kính thủy tỉnh ngăn cách, hình ảnh quen thuộc của Kiều Lệ đang lật xem tài liệu trên bàn.
Nụ cười trên khuôn mặt của Hoàng Bảo Câu sâu hơn.
Nhẹ nhàng gõ nhẹ cửa phòng.
"Mời vào."
Cậu ta đẩy cửa bước vào.
"Lại đang bận sao?"
Cậu ta liếc nhìn phía sau bàn làm việc, đi qua ghế trà trước ghế sô pha, nơi chủ nhân của văn phòng thường ngồi nghỉ ngơi, lấy bó hoa cắm trong bình ngày hôm qua trên ghế trà, đưa cho nhân viên dọn dẹp đem vứt đi hoặc mang ve trang trí trong nhà, rồi quay lại thay vào đó bó hoa hồng đậm mới mang tới.
Sau khi đứng ngắm nghía xong, mới đi đến trước bàn làm việc, khoanh chân khom người xuống, hai cánh tay chống lên bàn làm việc.
Cả người dường như cuối xuống vượt nửa cái bàn, hỏi cô ấy: "Buổi trưa có muốn ăn cơm cùng không?”
"Sáng nay Lầu Long Phụng có một mẻ hải sản tươi sống. Tôi nói cho cô biết, con cua xanh Sri Lanka nặng ba cân, còn con tôm tít dài bằng cánh tay thế này..."
Đột nhiên nhìn thấy chút cà phê còn sót lại trong tách cà phê của cô ấy, cậu ta lại chuyển chủ đề huyên thuyên về những điểm không tốt của việc luôn uống cà phê.
Nói tóm lại, miệng cậu ta đã không dừng lại kể từ khi cậu ta bước vào cửa.
Mãi cho đến khi cậu ta rửa sạch cốc cà phê, pha một cốc nước mật ong ấm, vừa đẩy nước mật ong đến bên tay cô, vừa nói với cô công dụng tốt của mật ong. Đến lúc này Lục Mạn Mạn mới ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
Dường như mới nhớ ra có người như thế đã vào phòng làm việc.
Mồng 6 tết năm ngoái, cô bắt chuyến tàu chở khách đầu tiên trở về vào sáng sớm, có người đã viết đơn ly hôn và rời đi vào đêm ngày 10. Sau khi cô ký xong, ngày 11 cô cũng bắt chuyến tàu đầu tiên đến Hồng Kông vào sáng sớm.
Hôm đó quay lại gặp ông Lục, hôm sau hai người nói chuyện rất lâu, ông Lục mời luật sư đến nhà, mấy ngày sau ông ấy công chứng giay tờ đề nghị phân chia tài sản.
Trong di chúc, ông ấy để lại quyền kiểm soát doanh nghiệp cho cô cháu gái thứ hai và để lại 10% cổ phần cho chị gái cô Lục Mạn Hương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận