[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 333: Loại Phong Lưu Đa Tình

Chương 333: Loại Phong Lưu Đa TìnhChương 333: Loại Phong Lưu Đa Tình
(2)
Âm thanh của anh dừng một chút, trong lòng ít nhiều có chút khác thường.
Nhưng cũng không kịp suy nghĩ nguyên do quá nhiều, còn phải bận rộn công việc trong tay, lần nữa dặn dò Lục Mạn Mạn chú ý bảo vệ bản thân, chăm sóc bản thân thật tốt, muốn cô nói một câu dễ nghe rồi cúp điện thoại trước.
Lục Mạn Mạn vẫn cảm thấy cho dù Từ Hòa Bình có hận thì hẳn là phải hận Nghiêm Đại Khoan, nếu không phải Nghiêm Đại Khoan không buông tha cho anh ta, hai ngón tay của anh ta có thể đứt sao?
Nhưng mà vẫn tò mò rốt cuộc Chu Nghiêm Phong gửi cho cô cái gì.
Hai ngày sau Bùi Vọng Tân kết thúc ngày huấn luyện tới Tiểu Dương Lâu.
Lục Mạn Hương đang chuyên tâm makeup cho khách, không chú ý tới anh ta, là trong lúc vô tình nghe thấy các em gái xinh đẹp bên cạnh đỏ mặt xì xào bàn tán, nhìn về phía khu nghỉ ngơi mới biết anh ta tới.
Bùi Vọng Tân người này nói anh ta không đứng đắn, nhưng anh ta đối với đồng chí nữ giơ tay nhấc chân đều là thân sĩ, nói anh ta đứng đắn thì anh ta lại là cà lơ phất phơ, khiến cho người ta cảm giác một bụng nước xấu. Tóm lại khuôn mặt kia nhìn qua chính là loại phong lưu đa tình, cặp mắt nhìn cái gì cũng là đa tình, cưng chiều, ngay cả nói chuyện cũng hài hước.
Chọc một đám em gái xinh xắn trong lòng rung rinh, tìm cơ hội lúc thêm trà đưa báo nói thêm hai câu.
Bởi vì anh ta cũng sẽ không tức giận, cái này hoàn toàn khác với Chu Nghiêm Phong, mỗi lần Chu Nghiêm Phong trở về cửa hàng cũng chọc cho một đám cô gái nhỏ trong lòng rung rinh, nhưng anh lạnh lùng, lại tương đối đứng đắn, mỗi lần ngồi ở khu nghỉ ngơi giống như mang theo kết giới, cho dù có khách đi qua nơi đó, đều tự động vòng xa một chút.
Là loại người khiến cho người ta sau khi tới gần sẽ cảm giác lòng bàn tay đổ mồ hôi, trong lòng căng thẳng thấp thỏm, căn bản không dám lỗ mãng.
Bùi Vọng Tân thì khác, cho dù là cô gái trẻ tuổi hay là bà chị bà dì lớn tuổi, sẽ không có ai là không thích loại hình như anh ta.
Cái này cũng giống như Lục Mạn Mạn.
Lục Mạn Hương không chú ý tới những thứ kia, đến nói: "Anh tới rồi."
Tràn ngập xin lỗi vì đã không chiêu đãi anh ta.
Sau khi nói xong thì muốn rót trà nóng cho anh ta, kết quả vừa mới xách ấm lên, chỉ thấy cái bàn tròn nhỏ bên cạnh anh ta, chỉ riêng trà nóng thôi cũng đã có 3 tách đầy, báo giấy cũng có mấy sấp. Khóe môi Bùi Vọng Tân nhech lên: "Cửa hàng các cô phục vụ tương đối nhiệt tình, tôi đã uống no rồi."
Lục Mạn Hương nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Lục Mạn Hương cũng là từ trong miệng em gái biết được quan hệ giữa Chu Nghiêm Phong và Bùi Vọng Tân, còn có quan hệ thân thiết giữa em gái và nhà bọn họ, nhưng mà quan hệ có tốt đến đâu, cũng không xóa được tinh thần thấy bất bình ra tay tương trợ của anh ta.
Cô ấy nói: "Vốn dĩ buổi chiều đã liên lạc với đồng chí đồn công an đến căn cứ của các anh một chuyến."
Bùi Vọng Tân vừa định tìm cớ tới đây cắt tóc, nghe vậy thì nhíu mày: "Làm gì?"
Lục Mạn Hương mời hắn lên lầu một chuyến.
Lầu hai ngoại trừ một phòng làm việc của Lục Mạn Mạn, Lục Mạn Hương cũng có một phòng làm việc riêng, nhưng bình thường cô ấy đều ở dưới lầu, văn phòng để nhà máy may dùng để làm tài vụ.
Tài vụ đi theo Lục Mạn Mạn.
Trong văn phòng không có ai.
Lục Mạn Hương lấy chìa khóa mở cửa, sau đó đưa cho anh ta một bức thư không có niêm phong, phía trên rõ ràng là ba chữ cảm ơn.
Còn có một lá cờ hiệu, làm rất tốt, trên đó thêu "quân nhân tốt thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, anh hùng thật sự trong nam nhi."
Trong bức thư cảm ơn đó, chữ viết đoan trang nắn nót ngoại trừ loại tình cảm quân dân, lời nói khẩn thiết mong muốn lãnh đạo cấp trên khen ngợi trung đội Bùi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận