[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 342: Kỳ La (3)

Chương 342: Kỳ La (3)Chương 342: Kỳ La (3)
Triệu Nhạn không thể cứ đứng chực chờ như hòn vọng phu mãi được, đau đầu, mỏi gối, tê tay rồi mà vẫn không thấy Bùi Vọng Tân đâu, nên lại mặt dày lên xe ngồi đợi tiếp.
Lục Mạn Mạn không kiềm được tò mò mà hỏi.
Mặt Triệu Nhạn cố gắng kiềm chế đến đỏ bừng, nhưng biết mình đã không giấu được chuyện, vì tức giận mà để lộ đuôi, hóa ra là sau khi đi khám kiểm tra, tử cung của cô ta phát triển không đầy đủ, mang thai rồi sinh đứa bé này sẽ tạo áp lực, tổn thương lên nó, nên là về sau không thể sinh con được nữa.
Nói tới đây mắt cô ta đã bắt đầu rưng rưng.
Lục Mạn Mạn lúc nãy chỉ tò mò mà thôi, sau khi hiểu rõ nguyên do rồi chỉ biết ồ, ra là thế, hỏi cô có đồng tình không? Ai có thể đồng tình với cô ta nổi chứ?
Lục Mạn Mạn vẫn rất hâm mộ cách sống thẳng thắn, muốn sống tùy hứng thì sống tùy hứng, giống như Bùi Cẩm, cô không tài nào quên nổi bóng dáng tùy ý và lạnh nhạt của cô ấy ngày Hội nghị liên hiệp Phụ nữ.
Đây là kiêu ngạo khi được cha mẹ chống lưng.
Cũng như chị của cô, hiện tại chị ấy cũng hậu phương rất vững chắc là cậu.
Chị cô đi chưa được bao lâu đã gọi về nói chuyện với cô, kể rang sau khi chị ấy đến sông Hương thì cậu rất vui, mặt mày cũng hồng hào lên nhiều, cũng không cần ở lại bệnh viện, vừa xuất viện cái là ông ấy đã dẫn chị đi dạo khắp sông Hương, còn mở tiệc đãi linh đình nữa, tặng cho chị ấy giống chó chăn cừu và chó săn nhỏ từ nước Anh, mời các ông tai to mặt lớn trong xã hội đến dự, cũng mời ca sĩ nổi tiếng đến hát cho sôi động.
Lục Mạn Mạn biết chị cô không có ý khoe khoang, chỉ muốn để cô yên tâm rằng mọi thứ bên đây diễn ra tốt đẹp, cực kỳ tốt đẹp, không cần phải lo lắng cho chị ấy.
Chị cô cũng không muốn cô buồn, nên cũng kể việc cậu hỏi thăm cô, biết cô ở bên đây một mình dốc sức làm việc, khen cô rất có bản lĩnh, rồi bảo cô chờ đến khi cơ thể ông ấy khỏe hơn một chút, sẽ có sắp xếp khác cho cô.
Lục Mạn Mạn không biết mình sẽ được nhận sắp xếp gì, nhưng chắc chắn là chạy không thoát số lao đầu vào công việc đâu ha?
"Bùi Vọng Tân!"
Triệu Nhạn vội vàng xuống xe.
Lục Mạn Mạn nhìn thấy Bùi Vọng Tân quay người muốn đi, cũng xuống xe, gọi người lại.
Bùi Vọng Tân đành phải quay người về, ngoài cười nhưng trong không cười chào hỏi: "Chị dâu."
Lục Mạn Mạn cũng ngoài cười nhưng trong không cười, xem ai hơn ai: "Năng lực chị dâu không tốt, không giúp được em rồi, cô ta một hai đòi sống đòi chết, chị cũng hết cách mới đưa qua cho em."
Sau đó cô nói: "Hai em cố gắng trò chuyện, chị còn nhiều công việc chưa xử lý xong, vậy nha, chị đi trước đây."
Sau đó mặc kệ Bùi Vọng Tân có thét khàn giọng cầu cứu cô, chân cô như gắn tên lửa phi nhanh lên xe, rồi phóng xe chạy mất dép.
Lục Mạn Mạn cũng đã nhìn ra, Bùi Vọng Tân cũng cực kỳ ngạc nhiên khi thấy Triệu Nhạn có thể mò đến đây, bảo mật của Bùi gia đã bảo là hàng đầu cơ mà.
Triệu Nhạn đến cuối cùng sao có thể mò được tới đây, vẫn còn là một ẩn số.
Nhưng Lục Mạn Mạn rất nhanh đã giải được câu đố hóc búa này.
Đêm hôm đó, cô nhận được cuộc gọi từ mẹ Bùi Vọng Tân.
Lục Mạn Mạn rất rất bất đắc dĩ, nhưng lấy lại được tinh thần rồi thì rất thản nhiên nhấc máy: "Dì Can ạ."
Sau khi mẹ của Bùi Vọng Tân chào hỏi cô mấy câu đã bắt đầu xin lỗi: "Mạn Mạn, dì thật sự là xin lỗi, nghe nói Triệu Nhạn chạy đến quậy ở chỗ của con à?”"
Lục Mạn Mạn khó hiểu hỏi: "Dạ đúng rồi, nhưng cuối cùng là có chuyện gì xảy ra vậy dì? Sao cô ta có thể tìm đến đây?" Lục Mạn Mạn sau khi lái xe trở về, đã nghe Thái Châu kể lúc cô vừa đi không lâu, thì lập tức có một nhóm người đến tìm, nói là tìm vị Triệu nhị tiểu thư kia.
Hẳn là người trong quân đội, thoạt nhìn cực kỳ nghiêm túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận