[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 268: Hòa Giải (2)

Chương 268: Hòa Giải (2)Chương 268: Hòa Giải (2)
Bùi Cẩm ở trên lầu nghe thấy tiếng mẹ nói chuyện điện thoại, một lúc sau không nhịn được nữa mới đi xuống.
Mẹ Bùi vừa gọi xong một cuộc điện thoại, vừa đặt loa điện thoại xuống, nghe thấy tiếng thì liếc nhìn cô ấy một cái rồi nói: "Con ra đây làm gì."
Bùi Cẩm ngồi xuống sô pha, ngón tay xoắn góc áo nói: "Mẹ hỏi tứ hợp viện làm gì vậy."
Mẹ Bùi vừa được thông cảm ở chỗ Lục Mạn Mạn, nhìn thấy dáng vẻ này của con gái liền thấy tức giận, nhịn không được nói: "Người ta mới hai mươi tuổi đã biết cư xử làm việc, con nhìn con xem ngày nào cũng làm cái gọi là việc kia, lớn như này rồi mà con vẫn làm việc vẫn bất chấp hậu quả, có phải lúc con khiến cha mẹ hổ thẹn, ép cha mẹ phải ăn nói khép nép con vẫn không biết hối cải đúng không?”
Bùi Cẩm cúi đầu, một lát sau nhẹ nhàng nói: "Cô ta học được cách cáo trạng rồi à."
Mẹ Bùi nghe thấy lời này thì càng tức giận: "Người ta không nói con gái tôi không có liêm sỉ là tôi đã rất cảm kích rồi!"
Nói xong bà ấy cũng không quan tâm cô ấy nữa, tiếp tục lật danh bạ gọi điện tiếp.
Lãnh đạo Cục quản lý bất động sản có trong vòng trong các bà vợ, ngoại trừ chuyện nhà ở, còn hỏi thăm lãnh đạo liên quan và người nhà của xưởng sản xuất phim.
Bùi Cẩm thấy mẹ mình gọi từng cuộc điện thoại một, nói chuyện với người ta liên tục, cuối cùng không nhịn được nữa: "Mẹ đừng thấy cô ta còn nhỏ, nhưng tâm tư cô ta không đơn giản như vậy đâu..."
Mẹ Bùi ngắt lời: "Thì làm sao? Ân tình của chồng người ta thì không phải là ân tình à, con đã tự dưng gây chuyện với người ta thì không cần trả lại à?"
Bùi Cẩm dời ánh mắt đi, nói không rõ ràng: "Nhưng cô ta lớn lên quá xinh đẹp."
Mẹ Bùi tự động hiểu nghĩa bóng của câu nói này, trả lời: "Rõ ràng là thông minh hơn con."
Bùi Cẩm cũng không phản bác.
Mẹ Bùi thấy cô ấy im lặng, cũng không sợ cô ấy đau lòng, nhấn mạnh: "Con bé có năng lực khiến người khác thích mình, hiện tại mẹ con cũng rất thích con bé."
Bùi Cẩm vẫn là không nói gì.
Nhưng khi kim giờ chạm đến đỉnh, đồng hồ quả lắc gõ một cái, dường như cô ấy không nhìn ra sự vất vả của mẹ, đứng lên khẽ thở dài: "Không phải chỉ là quan hệ với đoàn phim thôi sao, cô ta còn yêu cầu gì cần làm thay thì để con đến."...
Chu Nghiêm Phong uống rượu, mặc dù không nhiều lắm nhưng cũng không ít. Lục Mạn Mạn để ý thấy khi mẹ Bùi nhắc đến Bùi Cẩm, bầu không khí giữa ba người đàn ông cũng đột nhiên lạnh đi, cho đến khi cô bắt đầu nói với mẹ Bùi, bên cô lại bắt đầu nói giỡn, không khí mới ấm lại.
Có lẽ đến khi đấy anh mới thả lỏng, bên cạnh có Bùi Vọng Tân mời rượu, nên bất giác uống hơi nhiều.
Nếu không sao lại nắm tay cô không biết nặng nhẹ như này.
Bên ngoài Lục Mạn Mạn không nói gì, nhưng vừa về đến phòng đã bảo anh mau buông tay ra, cô bị nắm đau luôn rồi.
Kết quả vừa mới vào cửa còn chưa kịp nói, anh đột nhiên bế cô lên ôm vào phòng tắm, đặt lên bồn rửa tay.
Lục Mạn Mạn biết sau khi uống rượu anh sẽ làm càn hơn mọi ngày một chút, cô nghĩ tiếp theo... ai ngờ anh cúi đầu ôm mặt cô trong tay hôn lên, rồi khàn khàn nói: "Con gái người ta mắc lỗi, vẫn là tâm can bảo bối của cha mẹ, Mạn Mạn của chúng ta cũng chỉ có thể nghe lời hiểu chuyện, mới khiến người khác cũng muốn có một đứa con gái như vậy?"
Lục Mạn Mạn ngẩn người, mãi sau mới phản ứng lại kịp vậy mà anh lại để ý đến câu nói cuối cùng của mẹ Bùi.
Lục Mạn Mạn không nghĩ ra vì sao anh có thể nghĩ đến cô chỉ từ một câu nói không liên quan của người khác dẫn đến không biết bao nhiêu việc không hiểu nổi xảy ra. Giống như đã trải qua cuộc sống và tâm trạng trước đây của cô, biết cô muốn có thiên vị và ưu đãi cho nên giống như phải học được cách khiến người yêu thích, nói ra vậy mà lại trùng hợp với cảm nhận trong lòng cô lúc đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận