[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 454: Tình Cảm Khó De Nén! (1)

Chương 454: Tình Cảm Khó De Nén! (1)Chương 454: Tình Cảm Khó De Nén! (1)
Anh gác hờ lên vai cô, rôi ghé tai định nghe xem cô nói gì. Lục Mạn Mạn giơ đôi tay nhỏ nhắn mềm mại, nâng gương mặt anh lên.
Trong mắt Lục Mạn Mạn ẩn chứa một chút tủi thân, lần này không phải cô cảm thấy oan ức, mà vì cảm thấy uất ức thay cho anh.
Cô nâng mặt anh rồi nhìn anh chăm chú, nói: "Em hiểu hết, anh bảo em suy nghĩ điều đó vì anh nghĩ em hoàn toàn không quan tâm đến anh, không đặt anh vào trong lòng. Anh sợ sau này nếu chúng ta lại xảy ra chuyện gì, em sẽ quay người bỏ đi không hề lưu luyến anh."
"Ông xã, anh nhầm rồi, em rất lo cho anh, em luyến tiếc anh nhưng em thật sự không dám quay đầu lại, một chút cũng không dám, em sợ em sẽ không nhịn nổi. Em muốn được như anh, thậm chí còn mong anh giỏi hơn em. Có thể anh đã biết, em sợ nhất điều gì, em sợ anh sẽ giống như lời em nói, bên cạnh có người vợ tri kỷ thân thiết, có đứa bé gọi anh là cha, nghĩ đến đó thôi là lòng em khó chịu muốn chết. Em không muốn nghĩ đến ngày ông xã thương yêu em nhất lại trở thành chồng và cha của người khác, càng không muốn người đó trở thành bến đỗ cuối cùng của anh!"
"Em tình nguyện không biết gì hết, không nhìn thấy gì hết, kể cả có suy đoán cũng không muốn để nó thành hiện thực!"
Vốn dĩ Lục Mạn Mạn định nói với anh, sau này chắc chắn cô sẽ yêu thương, quý trọng anh, nhất định cô sẽ để anh cảm nhận tấm lòng mình, thế nhưng vào lúc cảm xúc dâng trào cô vẫn không kìm được mà bắt đầu nói hết tất cả.
"Anh thấy em rất nhẫn tâm, nói buông tay đã buông tay luôn, nói không quay đầu thì ngay cả quay đầu nhìn lại một lần cũng không muốn. Nếu em yêu anh dù chỉ một chút thì chắc chắn sẽ không thể nhịn nổi đúng không?"
"Thế nhưng em lại nhịn được, kể cả em không nhịn thì cũng có làm gì được đâu, mọi thứ đã đến hồi kết, chẳng lẽ em có thể thay đổi được chắc. Giống như mẹ em nói đi là đi luôn, kể cả em có nghĩ có nhớ bà ấy thế nào, thế nhưng cho dù đào tận ba thước xuống đất, van cầu thần linh thương xót bọn em, bà ấy cũng không quay lại theo ý muốn của em. Ngoài cố nhịn em còn có thể làm gì bây giờ?"
Khi nhắc đến mẹ mình, Lục Mạn Mạn không nhịn được mà bật khóc nức nở, từ sớm Chu Nghiêm Phong đã không thể kiềm chế được, anh chỉ muốn cô yêu anh nhiều hơn một chút, muốn cô để anh vào lòng, thậm chí có thể coi như người quan trọng nhất, cả đời sẽ không dễ dàng vứt bỏ.
Nhưng bên ngoài cô luôn thể hiện rất vô tâm, nhìn trông có vẻ trong lòng chỉ có mỗi anh nhưng thật ra lòng dạ lại cứng như đá, không, còn cứng hơn cả đá. Anh chẳng mong cô từ bỏ, không theo đuổi sự nghiệp vì mình. Ban đầu, sau mấy tháng xa cô, anh đã tự hỏi bản thân rằng sao lại như thế này, tại sao cô luôn không chút do dự chạy về phía sự nghiệp. Cuối cùng sau khi suy nghĩ cẩn thận, anh nghĩ kể cả mình đối xử tốt với cô, hứa hẹn nhiều như thế nào, thì cảm giác an toàn vẫn không thể bằng sự nghiệp có thể nắm trong lòng bàn tay, hơn nữa nó không chỉ mang đến cho cô cảm giác an toàn mà còn cả lợi ích đồi dào trong thực tế.
Tình cảm sẽ thay đổi, còn công danh sự nghiệp sẽ mãi mãi không thể phản bội.
Anh học cách hiểu cô, hiểu con người thật của cô, thế nhưng cô vẫn chẳng chịu quay đầu, không chịu nhìn anh đang đứng đợi ở đó, khiến anh đau thấu tim.
Anh không thể xóa nhòa được cảm giác đó.
Lúc này khi nghe cô nói vậy, trái tìm anh đau như bị dao cắt, không sắc nhưng vẫn rất đau!
Hóa ra không phải cô không chịu yêu anh thêm một chút, cũng chẳng phải cô không muốn quay đầu, mà là do cô không dám.
Anh luôn cho rằng cô đang tìm cớ, thế nhưng không thể tin rằng cô lại nói mình không dám làm vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận