[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 175: Con Chim (3)

Chương 175: Con Chim (3)Chương 175: Con Chim (3)
Tiểu đồ đệ càng đỏ mặt, lải nhải nói: "Con không có!"
Trương sư phụ khịt mũi: "Anh không có, đầu óc anh còn đang lơ lững kìa."
Trương sư phụ trong lòng lẩm bẩm, Tiểu Mạn dung mạo đẹp de như vậy, lại còn không biết tự kiềm chế, cứ trêu chọc đồ đệ ông ấy, một người kế tục tốt như vậy lại ngày ngày bị cô làm cho thần hồn điên đảo, không phải là đang hại nó!
Không được, ông phải đi nói cô tha cho đồ đệ ông ấy.
Nói đến đây, Thái Châu ngẩng đầu lên, đang định nói gì đó với Lục Mạn Mạn, khi nhìn thấy cảnh này, anh ấy đột nhiên ngậm miệng.
Anh ấy nghĩ cho dù đồng chí Tiểu Mạn còn độc thân đi nữa mình cũng không có cơ hội này, cha mẹ không cho anh ấy một khuôn mặt đẹp trai...
Lục Mạn Mạn trêu chọc tiểu mỹ nam, ngoảnh mặt cùng Thái Châu đi lên lầu, khi đến văn phòng, cô cởi áo khoác treo lên, nói với Thái Châu: "Anh, trong lòng anh biết rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, trên thị trường có người này người kia muốn kiếm tiền phải dựa vào khả năng của chính mình. Anh đã mở đường cho bọn họ, bọn họ đi quá thuận lợi, lúc vấp phải đá sẽ không đi tìm nguyên nhân tại sao vấp cũng không nghĩ tới việc chuyển tảng đá đi chỗ khác, chi nghĩ tới tìm anh để trải phẳng đường cho bọn họ."
Cô ngồi trên ghế sô pha nói tiếp: "Nói trắng ra là chuyện này cũng không thể chỉ trách bọn họ phàn nàn được. Ai bảo ngay từ đầu anh đã làm mọi việc quá kỹ lưỡng. Anh Thái, con người anh quá trọng tình trọng nghĩa, bọn họ gây rối khiến anh mệt gần chết nhưng anh sẽ không được mọi người thông cảm, cũng sẽ không hòa thuận với anh em."
"Vậy nên làm gì bây giờ?”
Thái Châu nhìn cô cầm ly nước lên uống, nhưng ly nước đã trống rỗng, nên anh cúi xuống rót cho cô một ly nước nóng.
Nhưng nước quá nóng, Lục Mạn Mạn cầm cốc lên đợi nguội bớt, vừa chờ vừa nói: "Anh có thể rõ ràng tình cảm ra khỏi công việc, anh à, anh đương nhiên coi trọng tình cảm, nhưng anh không thể lo lắng quá nhiều như vậy."
Cô thổi nước nóng: "Bên ngoài có rất nhiều tiểu thương muốn mua quần áo của chúng ta."
Thái Châu đương nhiên hiểu, suy nghĩ một chút nói: "Đều nghe theo cô."
Anh ấy nhanh như vậy đã suy nghĩ thông suốt, Lục Mạn Mạn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ấy.
Dáng vẻ Thái Châu như người đã mắc sai lầm: "Nói thật, xưởng may mặc này là do một tay cô tạo dựng, tôi chẳng qua chỉ là một chân chạy việc vặt, có thể đi theo cô kiếm tiền là nhờ cô coi trọng, nhưng từ khi xưởng may được thành lập tôi đã đánh mất chính mình, không muốn kiếm tiền tốt cho cô, lại luôn nghĩ cách kiếm tiền cho anh em mình..."
Anh ấy ở điểm này rất tốt, biết vị trí của mình, cho du trong quá trình làm việc xảy ra sai sót, cô nhắc nhở một chút anh ấy đã biết tự mình sửa đổi.
Lục Mạn Mạn đặt cốc xuống ngồi dậy: "Anh Thái, mục tiêu của tôi chưa bao giờ là một xưởng may nhỏ. Xưởng may quần áo chỉ là để tích lũy vốn, khi kiếm đủ tiền, chúng ta sẽ xây dựng thương hiệu của riêng mình, sản xuất một nhãn hiệu lớn hơn, tạo dựng một thương hiệu nổi tiếng toàn quốc."
Cô đi tới bên cạnh, quay đầu cười nhìn Thái Châu: "Làm sao anh có thể chỉ là một chân chạy việc vặt, sau này thương hiệu này dựng lên, anh chính là người có công lớn nhất, khi đó chỉ có anh mới có thể chia sẻ tiền tài vinh quang với tôi."
"Được, đi thôi, cái gì mà tình cảm tình nghĩa đều là giả, mau đi kiếm tiền về đây, cùng tôi tích vốn mới là thật."
Thái Châu ra khỏi văn phòng vẫn còn mơ mơ hồ hồ.
Chưa bao giờ nghĩ rằng Tiểu Mạn sẽ có một mục tiêu lớn như vậy, còn nghĩ đến việc chia sẻ tiền tài với anh ấy trong tương lai.
Trên con đường bên ngoài căn nhà, Chu Nghiêm Phong nhìn bóng người đi giày da nhẹ nhàng nhàng bước vào trong sân, sóng vai đi cùng những người đàn ông khác, cười tươi như hoa rồi biến mất khỏi tầm mắt, sau đó mới quay đầu nhìn chỗ khác lái xe đi.
Từ khi nào anh đã lặng lế động lòng với cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận