[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 433: Không Hiểu (2)

Chương 433: Không Hiểu (2)Chương 433: Không Hiểu (2)
Lúc này mới phát hiện vì sao cô đều xuất phát từ lập trường của cô, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ tới việc đổi sang lập trường của anh để suy nghĩ tại sao, tại sao cô ấy không quay đầu nhìn lại?
Trong mắt của anh phải nhẫn tâm và quyết đoán như thế nào chứ!
Trái tim anh tan nát.
Nhưng Lục Mạn Mạn có lý do, cô giải thích với anh: "Không phải em không muốn, mà là không đám, em sợ một khi mở miệng em sẽ không nhịn được."
"Lúc đó anh đi, không muốn ở lại lâu một chút nào, cũng không muốn tặng em, em thật sự cho rằng cả đời này anh cũng không muốn gặp lại em!"
Lục Mạn Mạn gắng hết sức muốn cho anh biết cô là bất đắc di.
Nhìn chồng cô không biết vì sao vẫn bất động, trên mặt không chút biểu cảm, lại kéo tay anh thổ lộ: "Em cũng bất đắc dĩ, vẫn luôn nhớ anh, lúc đầu đến Hồng Kông, ban ngày bận rộn thì không sao, buổi tối, khi ngủ thì hình bóng của anh lại hiện ra trong đầu em, em lăn qua lộn lại làm sao cũng ngủ không được, phải dựa vào uống thuốc để ngủ trong một thời gian rất dài."
Lúc này sắc mặt Chu Nghiêm Phong mới khẽ động, tay cũng nắm lấy tay cô.
Bộ dáng rất đau lòng.
Lục Mạn Mạn muốn nói cho anh biết không cần đau lòng, đã qua rồi, bọn họ cũng không cần phải níu lấy đề tài này không buông, do dự tới do dự lui, chẳng lẽ nhất định phải truy cứu ra ai đúng ai sai?
Khó khăn lắm mới về với nhau một lần nữa, nếu còn yêu nhau, vậy thì hết thảy nhìn về phía trước, tranh thủ hòa hảo như lúc ban đầu.
Nhưng anh đột nhiên nói: "Nếu không buông bỏ được như vậy, tại sao lại không quay đầu nhìn một cái?"
Lục Mạn Mạn ngẩn người, không hiểu tại sao cô đã giải thích rõ ràng với anh một lúc lâu, tại sao anh lại chuyển chủ đề lại, hơn nữa biểu tình còn rất nghiêm túc.
Cô không hiểu: "Không phải em đã nói với anh rồi sao, em sợ không nhịn được."
Chu Nghiêm Phong nói: "Vậy em vẫn có thể nhịn được."
Lục Mạn Mạn càng khó hiểu: "Đương nhiên phải nhịn, nếu em nhịn không được thì làm sao đi về phía trước?"
Tim Chu Nghiêm Phong đau nhức.
Anh đã sớm vô cùng rõ ràng nhận thức được xét cho cùng thì cô không yêu nhiều như vậy.
Cô chỉ trằn trọc, cả đêm không ngủ được, phải dựa vào thuốc ngủ mới có thể ngủ được, nhưng đến lúc phải buông thì cô lại buông, tình cảm ngang bằng với lý trí, lý trí không có chút khả năng sẽ bị tình cảm chi phối, nếu không phải không anh nhịn được mà xuất hiện ở trước mặt cô, bị cô phát hiện manh mối, cho tới hôm nay, cô cũng sẽ không quay đầu lại.
Nói nhiều hơn nữa cũng không che giấu được chính là không đủ tình yêu.
Trước đây anh không cho rằng yêu nhiều hơn, yêu ít hơn có gì quan trọng, nếu cô yêu ít thì anh sẽ yêu nhiều hơn, dùng tình yêu lấp đầy cô, cả đời dài như vậy, sẽ có ngày cô hiểu.
Không phải anh không thể tiếp nhận, trong lòng anh biết là đáp án như vậy, nhưng anh vẫn không khỏi hy vọng nhận được câu trả lời khác từ cô, nhận được câu trả lời rõ ràng và khẳng định hơn, lại trong nháy mắt không thể chịu đựng, sự không thể chịu đựng mà trước nay chưa từng có.
Anh muốn bảo cô đi ra ngoài, trở về con đường ban đầu cô đã chọn, không cần cô thương hại anh, cũng không cần cô cảm động, nếu không muốn quay đầu lại, vậy vĩnh viễn đừng quay đầu lại.
Anh không cần tình yêu như bố thí này.
Ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt bối rối khó hiểu của cô, nhưng không thốt ra được một chữ nào, trái tim đồng thời bị sự bất lực sâu sắc đó cuốn lấy, cô căn bản cũng sẽ không hiểu. Cuối cùng anh cũng im lặng gật đầu.
Biểu thị đã hiểu.
Hiểu rất rõ ràng.
Anh bảo chân cô vừa mới đốt mụn rộp, bôi thuốc thì đừng đứng dưới đất nữa, phải ngồi trên giường.
Anh bưng chậu ở phía dưới, lấy nước và bàn chải đánh răng, vắt kem đánh răng cho cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận