[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 434: Không Hiểu (3)

Chương 434: Không Hiểu (3)Chương 434: Không Hiểu (3)
Lục Mạn Mạn cúi đầu chậm rãi đánh răng, không khỏi lại nhìn anh, không biết vì sao anh không vui vẻ nổi, cô đã chạy tới tìm anh trước, cũng nói rất nhớ anh, cũng thích dính lấy anh như trước, đây chẳng lễ không phải là điều anh muốn sao, vì sao anh lại không vui vẻ nổi?
"Anh có phải trách em hay không?"
Cô nghĩ đến cái gì đó, lấy bàn chải đánh răng ra, hỏi với cái miệng đầy bong bóng kem đánh răng.
Cô càng nghĩ càng thấy đúng, phân tích rõ ràng mạch lạc: "Cuối cùng vẫn là anh buông tha việc thăng chức mới đổi lấy ngày hôm nay của chúng ta, tuy rằng... Nhưng không cam lòng đúng không?"
Chu Nghiêm Phong lắc đầu: "Không có."
Yêu cô còn không kịp, sao có thể trách cô.
Thấy cô chớp chớp mắt nhìn mình, trong mắt có sự lo lắng không xác định, anh xoa mái tóc dài của cô, cầm lấy chiếc cốc đánh răng từ trong tay cô, đưa đến bên môi cô, bảo cô súc miệng bọt kem đánh răng trước.
Vẫn nói rõ ràng với cô: "Tôi không phải loại người oán trời trách đất, tất cả đều là tôi tự nguyện, là tôi không có cách nào buông bỏ, tôi cũng đã nghĩ rõ ràng hậu quả như thế nào, sẽ không trách người khác, lại càng không trách em."
Lục Mạn Mạn cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng sau khi đánh răng rửa mặt, chồng cô bưng đồ ăn sáng cho cô, nói với cô: "Cơm nước xong anh bảo người đưa em về."
Lục Mạn Mạn theo bản năng nói: "Về nhà?"
Chu Nghiêm Phong nói: "Về khách sạn em ở."
Lục Mạn Mạn lắc đầu,"Ba ngày sau mới đấu giá, em cũng không vội trở về. "
Cũng nhanh chóng nói: "Em muốn ở lại đây với anh".
Cô nhìn anh với đôi mắt sáng ngời.
Chu Nghiêm Phong quay mặt đi: "Nơi này là khu vực động đất, người nhà ở lại đây không thích hợp, tôi bận công việc cũng không thể bận tâm đến em."
Lục Mạn Mạn nói: "Em không cần anh bận tâm, em đều nghĩ kỹ rồi, chỗ anh không phải thiếu nước, thiếu điện và các nhu yếu phẩm hàng ngày sao? Em sẽ liên lạc với người của em để chuẩn bị vật tư chuẩn bị viện trợ, chúng ta đồng tâm hiệp lực, tranh thủ tình hình tai nạn sớm ngày kết thúc!"
Chu Nghiêm Phong đang định nói gì đó thì có tiếng g6 cửa nhẹ.
Anh quay lại nhìn.
Lục Mạn Mạn cũng theo bản năng ngẩng đầu nhìn, xuyên thấu qua khe hở nhìn thấy nữ y tá ngày hôm qua tới, không chỉ có một mình nữ y tá, bên cạnh còn có một nữ y tá trẻ tuổi hơn, nhưng cô y tá này trông có vẻ không tốt, nhìn thẳng vào mắt cô qua khe hở, trừng mắt nhìn cô, thật giống như có thù với cô.
Lục Mạn Mạn cũng biết có mờ ám.
Cô đặt hộp cơm trưa xuống, dùng hai tay vén mái tóc dài ra sau, hai tay đan vào nhau đặt lên đùi. Chu Nghiêm Phong lúc này cũng nói "Vào đi."
Sau đó, nữ y tá và cô gái nhỏ đẩy cửa lần lượt mở cửa bước vào.
Nữ y tá nở nụ cười chua xót với Lục Mạn Mạn khi cô ta bước vào, sau đó cô ta nhìn Chu Nghiêm Phong nói: "Cục trưởng Chu, tôi tới thay thuốc cho anh."
Lục Mạn Mạn khẽ cắn môi.
Đêm qua, ghen tuông của cô không đơn thuần là vì anh cởi trân trước mặt những người phụ nữ khác, mà là vì nữ y tá này có dung mạo dịu dàng, giọng nói nhỏ nhẹ, cô là loại bạn đời lý tưởng mà Chu Nghiêm Phong tưởng tượng lúc đầu.
Từ tối qua đến giờ, mặc dù Chu Nghiêm Phong vẫn luôn quan tâm và bảo vệ cô, nhưng anh lại không vui khi ôm hôn cô, vừa rồi cô nói chuyện với anh nửa ngày, anh cũng không vui vẻ nổi, còn bảo cô về khách sạn.
Cô giống như biết chút vì sao, có thể lúc ấy anh không buông bỏ được, chỉ có thể chậm rãi cho mình thời gian giảm xóc, vừa thử quên đi, vừa cố gắng tiếp nhận người khác. Dù biết cô biết điều này cũng không có gì đáng trách, muốn quên đi một đoạn tình cảm, bắt đầu lại một đoạn tình cảm chính là biện pháp tốt nhất, nhưng trong lòng vẫn chua xót.
Nhịn không được liếc mắt nhìn Chu Nghiêm Phong một cái.
Thấy anh cũng không biết có phải cố ky đến cô hay không, không thay thuốc ngay tại chỗ, cằm hất về phía bàn: "Bỏ thuốc xuống là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận