Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 95 - Lôi Kiếp

Đợi một lát? Nếu như có người cố gắng ở lại bên cạnh người đang độ kiếp, vậy thì sẽ làm gia tăng lực của lôi kiếp? Vậy Hỏa Sát Vương thì sao??? Chính vào lúc này...
“Ầm ầm ầm!!!”
Một tiếng sấm ing tai nhức óc vang lên. Lôi kiếp bắt đầu nổ ra!!!
"Mẹ nó!!!”
Phương Trần trừng to hai mắt, mặt hắn tràn đầy vẻ tuyệt vọng... Không cho hắn dùng đan dược thì thôi, tại sao lại còn gia tăng sức mạnh của lôi kiếp nữa??? Đây là chuyện gì vậy???
“Thật không hổ danh là đồ đệ của ta, không ngờ hắn tại có thể dẫn đến lôi kiếp mạnh ngang mức của Phản Hư kì, đúng là không tồi.”
Lúc này, Lệ Phục đứng một bên quan sát hài lòng gật đầu.

Dực Hung đứng một bên, bị dọa cho biến hình luôn rồi:
"Cường độ ngang với Phản Hư kì??? Vậy liệu Phương Trần có chết luôn ở trong đó hay không?”
Lôi kiếp của Phản Hư kì mạnh đến mức nào, đây là điều mà hắn còn chẳng dám tưởng tượng.
"Không đến mức đó đâu, ta đã nói rồi, đồ đệ mà ta chọn thì có thể yếu đuối đến vậy hay sao?”
Lệ Phục vẫn rất bình tĩnh. Dực Hung nghe thấy câu này thì trừng to mắt. Đúng là đồ đệ ngươi chọn rất lợi hại! Nhưng mà dù hắn có lợi hại hơn nữa cũng không thể dùng tu vi Trúc cơ để đối phó lại với lôi kiếp của tu vi Phản Hư mà đúng không? Từ đầu chuyện Trúc cơ kì đi độ kiếp đã rất khó hiểu rồi, chứ đừng nói đến chuyện sức mạnh của lôi kiếp còn thay đổi! Đây là điều làm trái với quy luật khách quan của tu tiên giới mà! Dực Hung muốn phản bác lại, nhưng khi nhìn vào gương mặt tự tin của Lệ Phục, lời nói tới khóe môi rồi hắn lại đành phải nuốt lại, chỉ đành im lặng. Cuối cùng, trong lòng Dực Hung bắt đầu có một tia hoài nghi...
Có khi nào có một khả năng, chỉ là khả năng mà thôi nhé, không phải hắn thật sự cho là như vậy, mà tất cả chỉ là đoán mà thôi... Hừm, chính là... chính là có khi nào não sư phụ của Phương Trần có vấn đề hay không? Khi mà Dực Hung vẫn đang đấu tranh tâm lí, thì ở giữa không trung, bầu trời như đang được ngâm trong mực bỗng nhiên xuất hiện khoảng 10 đạo khí tức bất định. Khi khí tức vừa xuất hiện, trên không trung bỗng nhiên như xuất hiện vô số ánh mắt, từ xa xa nhìn khóa chặt vào nơi này, ẩn ẩn hiện hiện, vô tận vô số.
Khi những ánh mắt này vừa xuất hiện, Dực Hung bỗng dựng hết lông lên. Hắn nằm rạp xuống ôm lấy chân Lệ Phục, không quan tâm đến gì cả mà cứ ôm chặt lấy áo bào của hắn. Khí tức này quá kinh khủng! Hắn chịu không nổi. Người mạnh mất mà Dực Hung từng gặp chính là phụ thân của hắn. Năm đó, hắn cùng 107 vị huynh đệ đi đến Thánh Hổ Cốc để bái kiến phụ thân. Lúc đó, mặc dù phụ thân hắn chỉ là hình một con hổ to bằng con hổ bình thường thôi, nhưng hắn lại cảm thấy bản thân đang đứng trước một ngọn núi kinh thiên cao thiên vạn trượng. Không có biên giới, vừa cao vừa sâu, mang theo uy thế kiến người ta rét run.
Chính vì như vậy mà hình mẫu hắn sùng bái nhất, mà cũng muốn trở thành nhất chính là hình tượng cường giả mạnh mẽ giống như phụ thân hắn. Nhưng mà bây giờ, khi đạo khí tức kia xuất hiện trên bầu trời đen như mực, cảm giác sức mạnh mà mỗi đạo truyền tới đem cho hắn cảm giác giống y hệt cảm giác khủng bố sợ hãi khi đứng trước mặt phụ thân. Kể cả khí tức này có là hạo nhiên chính khí cũng được, hay là ma khí quỷ quyệt vô biên cũng thế... Tóm lại, nó đều đem đến cho Dực Hung cảm giác giống y chang đang đứng trước mặt phụ thân! Thế nên bây giờ Dực Hung đã bị dọa đến mức gan muốn nứt ra, đến nỗi hắn chỉ dám trốn dưới gấu y phục của Lệ Phục!
“Tại sao trên đời này lại có cường giả mạnh đến vậy? Chẳng nhẽ bọn hắn đều là yêu thánh hay sao?”
Dực Hung kinh hoảng, lo lắng sợ hãi nghĩ. Hắn từng thảo luận qua chuyện này với vài huynh đệ, phụ thân hắn có lẽ là yêu thánh, cũng có nghĩa là ngang hàng với tu sĩ ở cảnh giới độ kiếp. Mà khí tức của đám người này mang cho hắn cảm giác giống y chang như cảm giác mà phụ thân đem đến cho hắn... Vậy thì khả năng rất lớn là đám người này đều có tu vi thấp nhất là Độ Kiếp! Vừa nghĩ tới đây, Dực Hung cảm thấy hơi chóng mặt. Hắn mới ở tu vi Trúc Cơ, thế mà bây giờ phải đối mặt với nhiều tu sĩ Độ Kiếp kì như này, hắn rất hoảng, rất sợ hãi...
Lệ Phục thấy Dực Hung cứ dán dán vào mình thì bĩu môi nói:
“Có cái gì đáng sợ vậy à? Chẳng nhẽ bọn hắn còn có thể vượt qua ta để giết ngươi hay sao?”
Dực Hung không dám nói chuyện. Lệ Phục ngẩng đầu, hắn nhìn về khí tức ở bốn phía, bình tĩnh nói:
“Đều tản hết đi, nơi đây không phải là nơi mà các ngươi có thể do thám đâu.”
Câu nói vừa dứt, Lệ Phục ngước mắt lên nhìn, lúc này đây tất cả các khí tức trên không trung đột nhiên trở nên mơ hồ, giống như bị che giấu sau một lớp sương vậy, không có cách nào nhìn thấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận