Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 76 - Không Có Ác Ý

Hắn có thể nhìn ra được, trên người Phương Trần không có lực lượng thuần âm!
"Sư phụ, ta có cách có thể độ kiếp, xin ngài đừng dùng loại thủ đoạn này tổn thương người khác!"
Phương Trần ôm quyền nói.
"Tổn thương người khác? Ta tổn thương nàng lúc nào?"
Lệ Phục thản nhiên nói:
"Ngoại trừ tu luyện thì đây chính là chuyện vui sướng nhất trên đời này!"
Phương Trần:
"..."
Lệ Phục lại nói:
"Còn có, cách này còn có thể giúp các ngươi một ngươi có thể tu luyện, một người có thể vượt qua lôi kiếp."
"Như vậy có thể gọi thương tổn sao?"
"Lại nói, lúc cô nàng này đến đã nói vì tu luyện nàng có thể trả giả toàn bộ, cũng không phải ta ép buộc nàng!"
Phương Trần:
"..."
Hiểu ý quá giỏi luôn!
Thấy thế, Trữ Thấm Nhi ở một bên quan sát thật lâu đã xác định một sự thật.
Hư Niết này... Không, Lệ Phục này hẳn là không có ác ý gì.
Chỉ đơn giản là đầu óc hắn không được bình thường mà thôi.
Nghĩ tới đây, Trữ Thấm Nhi ôm quyền nói:
"Đa tạ ý tốt của tiền bối, chỉ là hiện giờ ta tạm thời không cần giải quyết chuyện tu luyện!"

"Thật sao?"
Lệ Phục nhìn Trữ Thấm Nhi, nhướng mày hỏi.
"Thật!"
Trữ Thấm Nhi gật đầu nói.
"Vậy ngươi có muốn tu luyện công pháp truyền thừa của ta không?"
Lệ Phục lại hỏi.
"Tiền bối, ta không có tư cách, ta không làm được chuyện cắt chi rồi mọc lại!"
Trữ Thấm Nhi không kiêu ngạo không tự ti nói.
"Hứ!"
Nghe nói như thế, Lệ Phục lộ ra vẻ ghét bỏ nồng đậm.
"Vậy ngươi đi đi, sau này cũng đừng đến vách núi Thiên Vận."
Trữ Thấm Nhi sững sờ, một ý niệm lóe qua trong đầu:
"Hửm? Không phải vách núi Thiên Mệnh sao?"
Phương Trần cũng sững sờ.
"Không phải vách núi Ngộ Đạo và vách núi Càn Khôn sao?"
"Được rồi! Tiền bối! Vãn bối cáo từ!"
Trữ Thấm Nhi ôm quyền, sau đó nhìn Phương Trần nói:
"Phương Trần, ta đi trước, cảm ơn ngươi!"
"Không cần cảm ơn!"
Phương Trần khoát tay.
Sau đó, Trữ Thấm Nhi nhanh chóng rời đi.
Nhìn thấy đối phương rốt cục biến mất trong phạm vi tầm mắt của mình, Phương Trần thở dài một hơi.
Tuy nói hiện tại hệ thống đã không có nhiệm vụ liên quan tới Trữ Thấm Nhi, nhưng mà Phương Trần cũng không dám ở cạnh Trữ Thấm Nhi.
Một Nữ Đế ma đạo đã thức tỉnh là một quả boom hoàn toàn không thể khống chế. Không biết lúc nào quả boom ấy sẽ nổ chết hắn.
"Vậy bây giờ ngươi dự định độ kiếp thến nào?"
Lúc này, Lệ Phục hỏi.
Phương Trần thấy Lệ Phục chủ động quan tâm, bèn ôm tâm thái không hỏi ngu sao mà không hỏi nói:
"Sư phụ, đồ nhi còn chưa rõ ràng, Sư phụ có đề nghị gì không?"
"Ta cho ngươi đề nghị sao? Loại chuyện vượt qua lôi kiếp vô cùng đơn giản này còn cần ta đề nghị sao?"
Lệ Phục thản nhiên nói:
"Thật giống như lúc ngươi ăn cơm, cần ta cho ngươi đề nghị làm thế nào để ăn cơm sao?"
Phương Trần:
". . ."
Hắn muốn tát mình một bạt tay, hắn vốn không nên mở miệng hỏi.
Ánh mắt của Lệ Phục trở nên thâm thúy, hắn thản nhiên nói:
"Tốt, ta đi trước, ngươi vượt qua lôi kiếp xong lại tới tìm ta, nếu như thất bại cũng không quan trọng, sau khi ngươi đầu thai chuyển thế vẫn có thể tiếp tục tới tìm ta, ta sẽ dẫn ngươi đi trên con đường nhục thân thành tiên."
Phương Trần đã vô lực mắng chửi đối phương, chỉ có thể ôm quyền nói:
"Tạ ơn Sư phụ!"
"Không cần phải khách khí."
Lệ Phục khoát tay.
"Có điều, Sư phụ, ta có một thỉnh cầu, không biết ngài có thể giúp ta hay không!"
Phương Trần nghĩ đến một việc, nói ra.
"Nói!"
Lệ Phục thản nhiên nói:
"Từ lúc ngươi bái ta làm sự phụ đến bây giờ, có yêu cầu gì của ngươi mà ta không làm được không?"
Phương Trần lại bị câu nói này làm trầm mặc hai giây.
"Là như vầy, ta nghĩ dù ta có thể thành công vượt qua lôi kiếp, nhưng cũng chỉ sợ là vết thương chồng chất, uể oải không chịu nổi, ta sợ trong tình huống hư nhược này, bị người tập kích, hi vọng sư phụ có thể làm hộ pháp cho ta."
Phương Trần nói ra.
Trên thực tế, Phương Trần cũng không có tận mắt nhìn thấy lôi kiếp, nhưng trong công pháp của Lệ Phục, đặc biệt nhấn mạnh phải tận lực tìm được hộ pháp, vì lôi kiếp sẽ dẫn đến không ít nguy hiểm!
Nguyên nhân là vì như thế, Phương Trần mới muốn Lệ Phục che chở mình!
"Không có vấn đề, lúc ngươi sắp độ kiếp, chỉ cần dùng ngọc giản truyền tin ta đưa cho ngươi, ta liền có thể kịp thời xuất hiện ở bên cạnh ngươi, vô luận bao xa đều có thể!"
Lệ Phục thản nhiên nói.
Phương Trần nhìn từ nãy tới giờ, lúc này rốt cục không tiếp tục kiên trì được nữa, ánh mắt hắn lộ ra vẻ tuyệt vọng và thống khổ. . .
Sư phụ Lệ Phục thân ái của ta, ngươi có thể thanh tỉnh một chút hay không?
Tảng đá ngươi cho ta trước đó có thể truyền tin cọng lông ấy!
"Sư phụ, ta không cẩn thận làm mất ngọc giản truyền tin rồi, ngài có thể lại cho ta một cái khác hay không?"
Phương Trần cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Vậy mà lại mất? Sao nhưng sơ ý chủ quan như thế? Được rồi, ngươi đã là đồ đệ của ta, ta cũng không thể đối xử lạnh nhạt với ngươi, cầm lấy đi, lần này phải cất giữ cẩn thận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận