Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 84 - Chắc Là An Toàn Rồi

Nói dứt câu, nàng liền hô một câu:
"Mở!”
Câu nói vừa dứt, từ Bích Ba đăng liền rơi xuống một giọt nước màu vàng óng. Sau khi giọt nước xuất hiện, nó mang theo một cơn gió lớn nóng rực, sau đó chuyển thành sóng lớn ngập trời. Đi cùng con sóng lớn treo lơ lửng đó có một dòng thác nước màu vàng óng chảy thẳng xuống, đối kháng trực tiếp với Hỏa Sát vô tận! Trong nháy mắt, Hỏa Sát đều bị đánh cho tan nát hết.
Đám người thấy thế cũng thở phào một hơi, hàng phòng ngự của bọn hắn cũng đã dựng hoàn tất. Mà khi bọn họ đang chống lại Hỏa Sát, có một bóng trắng di chuyển chạy đi trong chớp mắt, trốn ra khỏi Hỏa Tâm khu.
“An đạo hữu, nó đang chạy trốn!”
Một nữ tu mặc áo bào trắng toàn lực chống lại sự thiêu đốt của hỏa sát triều, một bên nàng nhìn về phía An Nhiêu nói. Mọi người đều biết rõ bóng trắng vừa nãy vừa nhân cơ hội chạy đi là Hỏa Sát Vương. Mặt An Nhiêu không đổi sắc, giọng nàng bình tĩnh nói:
“Không sao cả, hắn không chạy xa được đâu. Hắn đã bị chúng ta nắm trong lòng bàn tay rồi.”
Tại Hỏa sát khu. Sau khi nghe tiếng nổ kinh thiên động địa, Phương Trần cúi đầu xem xét rồi sợ hãi. Bởi vì hắn nhìn thấy vô số Hỏa sát dưới chân hắn đang điên cuồng chui ra sau đó lao thẳng đến hướng Hỏa Tâm. Phương Trần bỗng cảm thấy cực kì không ổn. Một lát sau, hắn quay người lại hướng Dực Hung đang ở gào to:
"Chạy đi!”
Thấy tình hình không ổn thì phải lập tức rút lui! Chắc chắn Hỏa Tâm khu đã sảy ra chuyện rồi. Hắn phải rời đi ngay lập tức thì mới kịp. Dực Hung thấy Phương Trần muốn chạy, biết là tình hình không ổn liền không hỏi thêm câu nào nữa liền hóa về chân thân rồi lao đến trước mặt Phương Trần. Ánh mắt hắn sắc như dao, gầm nhẹ với Phương Trần:
"Tới đây!”
Tốc độ của hắn chắc chắn nhanh hơn Phương Trần rất nhiều. Phương Trần nhảy lên lưng hổ. Một người một hổ lập tức cố gắng chạy đi. Đến khi ra ngoài, Phương Trần còn đang không hiểu chuyện gì đang sảy ra. Phương Trần hiểu rõ về Hỏa Sát vương, cũng hiểu rõ về Hỏa sát triều. Khi hắn nhìn thấy hỏa sát tập trung về Hỏa sát khu, hắn liền hiểu Hỏa Sát Vương đang dùng Hỏa Sát triều. Hắn ta dùng chiêu này cũng có nghĩa là đã đến lúc phân thắng bại rồi. Nhưng mà rõ ràng Tiêu Thanh còn đang ở Viêm Quang thành mà, tại sao đại chiến đã bắt đầu rồi? Vận khí chi tử còn chưa đến, các ngươi đã bắt đầu đánh rồi, vậy thì lát nữa ai sẽ được hưởng lợi?
Khi Phương Trần còn đang bận suy nghĩ thì Dực Hung đã nhanh chóng chạy ra khỏi Hỏa Sát khu. Thấy vậy Phương Trần thầm thở phào một hơi. Mặc dù bình thường Dực Hung không đáng tin cậy lắm, nhưng mà dù sao hắn cũng huyết mạch đế phẩm duy nhất của Càn Khôn Thánh Hổ, thế nên trong lúc nguy cấp nhất vẫn rất có tác dụng.
“Chắc là an toàn rồi đấy.”
Phương Trần gật nhẹ đầu, hắn leo từ trên lưng Dực Hung xuống rồi nói:
"Ngươi biến nhỏ lại đi, ta dẫn ngươi về.”
Hắn rất tự tin, vì dù cho có là Hỏa Diễm Vương hay cao thủ tu vi Hóa Thần thì cũng không phải là vận khí chi tử, thế nên bọn hắn ta sẽ không nhắm vào kẻ không đáng chú ý như hắn đâu. Cho nên chỉ cần hắn chạy ra khỏi Hỏa Sát khu thì có lẽ sẽ không còn bị tai bay vạ gió gì nữa cả. Bây giờ hắn chỉ cần nhanh chóng trở về Viêm Quang thành là ổn.
“Được!”
Dực Hung gật đầu, sau đó thu nhỏ lại hóa thành một con mèo trắng đen nho nhỏ. Làm thế cũng để cho Phương Trần có thể đem hắn trở về dễ dàng hơn. Mà ngay lúc Dực Hung thu nhỏ lại, bỗng nhiên hắn cảm thấy dường như nhiệt độ xung quanh tăng lên không ít. Đồng thời hắn cũng cảm nhận được một áp lực đè lên trên người mình. Dực Hung sững sờ:
“Chuyện gì sảy ra thế này?”
Tại sao hắn ta lại đột nhiên cảm thấy cơ thể nặng như thế? Mới chạy có một lát mà cơ thể đã không chịu được rồi. Từ bao giờ mà cơ thể hắn yếu ớt đến vậy? Hắn ngẩng đầu, muốn hỏi xem Phương Trần có cảm thấy thế hay không. Kết quả khi hắn vừa ngẩng đầu liền thấy Phương Trần mặt đỏ rực cả lên.
“Ngươi làm sao thế?”
Dực Hung sửng sốt, tại sao mặt Phương Trần lại đỏ rực lên như vậy? Nhìn hắn trông giống như bị nấu lên vậy. Khoảng một khắc sau, sảy ra sự việc làm Dực Hung cảm thấy sợ đến mức hồn phi phách tán. Hắn trông thấy thất khiếu Phương Trần tuôn ra vô số Hỏa Sát màu trắng, khí tức sinh mệnh của hắn cũng theo đó mà biến mất bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Dực Hung thấy vậy cực kì hoảng sợ. Hắn điên cuồng gào lên:
“Phương Trần!!!”

Hơi thở sinh mệnh của Phương Trần đột nhiên biến mất khiến Dực Hung sợ hãi. Đặc biệt là từ trong mũi Phương Trần thở ra loại hơi thở mạnh mẽ vô cùng – Hỏa Sát Vương, càng làm cho Dực Hung run sợ. Dực Hung run lẩy bẩy, lòng như tro tàn...Hắn biết, Phương Trần đã chết. Phương Trần mà chết thì hắn cũng phải chết! Trước khi chết, hắn thầm nghĩ, tại sao Hỏa Sát Vương trong cơ thể Phương Trần lại mãnh mẽ giống hơi thở của trưởng lão Phản Hư kỳ trong tộc như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận