Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 475 - Sự Hạn Chế Của Huyễn Cảnh

Du Khởi nghe Phương Trần nói vậy thì trố mắt nhìn hắn, sau đó hắn ta lại rơi vào trầm tư. Hiển nhiên là hắn ta đang bận suy nghĩ ý tứ sâu xa trong lời nói của Phương Trầm. Còn Phương Trần thì im lặng không nói gì cả, giả vờ như một cao thủ. Vào đúng lúc này, vẻ mặt Du Khởi tỏ ra khổ sở:
“Nhưng Phương tiên bối, không biết vì sao mà trong lòng ta luôn có một cảm giác rục rịch bồn chồn không yên. Nó làm ta có cảm giác muốn chơi đùa với trình tự tu luyện thêm một lần nữa.”
Phương Trần nghe Du Khởi nói vậy thì cau mày lại. Hắn thầm mắng trong lòng...hắn chắc chắn đến 530% cái cảm giác rục rịch bồn chồn không yên mà Du Khởi nhắc đến là trò quỷ mà hệ thống tạo ra! Phương Trần suy nghĩ một lát. Bây giờ trong lòng Du Khởi đã có ý định sẵn. Nếu cứ cưỡng ép hắn khắc chế lại, vậy thì nói không chừng sẽ gây ra phản ứng ngược mất. Nếu chuyện như vậy thật sự sảy ra, ngày nào đó mà Du Khởi tự khắc chế bản thân không nổi nữa mà phá giới trong mơ, sau đó tu luyện trong đó một cách điên cuồng thì hắn biết làm thế nào? Nghĩ đến đây, Phương Trần lại nghĩ ra một chiêu khác. Hắn thử dời sự chú ý của Du Khởi, nói:
“Được rồi. Nếu đã vậy thì ta cũng không giấu nữa! Ta sẽ dạy ngươi một chiêu. Nếu ngươi muốn chơi đùa với trình tự tu luyện, thì ngươi cứ nghiên cứu chiêu này thôi là được! Nếu ngươi có thể ngộ ra, vậy thì rất có khả năng là ngươi có thể phá vỡ được hạn chế của huyễn cảnh.”
Hai mắt Du Khởi sáng lên:
“Chiêu gì vậy?”
Phá bỏ huyễn cảnh, đây mới là điều mà từ trước đến nay hắn muốn nghe nhất!
“Chiêu này có tên là...”
Tạm thời Phương Trâng vẫn chưa bịa ra được cái tên nào hay cả. Hắn chuyển đề tài, nói:
“Để ta biểu diễn cho ngươi thấy một lần trước đã.”
“Được!”
Phương Trần:
“Chiêu này có uy lực cực kì mạnh. Nhưng nó có một hạn chế. Đó chính là ngươi không thể vận dụng linh lực, nguyên lực, kể cả Thiên ma chi lực, ngươi hiểu chưa?”
Du Khởi kinh ngạc, hắn sợ hãi nói:
"Hửm? Đã ở trong huyễn cảnh rồi mà chúng ta còn không được dựa vào các chiêu thức và lực lượng này hay sao?”
Phương Trần cười lạnh đáp:
"Ha ha, thế nên ta mới nói rằng thực ra ngươi chẳng hiểu gì về huyễn cảnh cả! Đã nói là huyễn cảnh, vậy thì tất cả các nguyên lực và linh lực kia đều là giả cả! Thuật pháp chân chính vốn không sinh ra bởi những lực lượng này! Vậy mà bây giờ, nếu ngươi vẫn cứ muốn dựa vào những sức mạnh hư ảo này mà thoát khỏi huyễn cảnh, vậy thì ngươi và những phàm nhân mà muốn dùng tay chính mình để nhấc mình lên khỏi mặt đất có gì khác nhau đâu cơ chứ? Du Khởi à, ngươi phải tự học các thoát khỏi sự trói buộc bình thường, tìm ra con đường đi mới, có biết không?”
Nói đến câu cuối, Phương Trần tỏ ra cực kì đau lòng, giống như chỉ hận rèn sắt không thành thép vậy. Du Khởi nghe xong thì giống như bị sét đánh, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ kích động:
“Đúng vậy! Phương tiền bối, ta hiểu rồi! Lần này ta hiểu thật rồi! Xin người nhất định phải dạy cho ta chiêu này!”
Phương Trần xoa cằm, tỏ ra hài lòng đáp:
“Được! Bây giờ, ngươi hãy học theo ta!”

Nói dứt lời, Phương Trần giơ hai tay lên cao, mở rộng hai tay ra, trông giống như hắn muốn nâng một cái gì đó lên vậy. Du Khởi thấy như nào thì cũng học theo y chang thế, hắn ta cũng giơ hai tay lên cao. Trong sơn động yên tĩnh, trông dáng vẻ của hai người cực kì kì dị! Phương Trần nói tiếp:
"Trong lúc nhấc tay lên, thì trong miệng ngươi cũng phải thầm mặc niêm, xin mọi người đưa hết bá khí cho ta mượn đi nào!”
Du Khởi chần chừ, sau đó cũng học theo thầm niệm:
“Xin mọi người đưa hết bá khí cho ta mượn đi nào!”
"Đúng, cứ làm như vậy là được.”
Phương Trần gật đầu:
"Sau đó thì ngươi cứ đợi như thế.”
Du Khởi nghe hắn nói vậy thì cũng ngoan ngoãn đứng đợi. Một lát sau, vẫn không có chuyện gì sảy ra cả! Phương Trần hạ tay xuống:
"Thế nào rồi, ngươi cảm nhận được rồi chứ?”
Du Khởi lắc đầu.
"Không cảm thấy gì là đúng rồi.”
Phương Trần thấy thế thì tỏ ra khen ngợi:
“Ta nói rồi, bình đạm mới là hiện thực. Chiêu này nhìn bình thường chẳng có gì đặc biệt, nhưng chỉ có nó mới có thể phá vỡ được huyễn cảnh, sau đó dẫn đến một sát chiêu thật sự. Nếu ngươi thật sự ngưng tụ ra được một sức mạnh gì đó, vậy chứng tỏ là ngươi đã luyện sai rồi. Nếu chuyện đó sảy ra thật thì ngươi phải đến nói cho ta ngay, để ta giúp ngươi sửa đổi, ngươi nhớ chưa?”
Du Khởi nghe chỗ hiểu chỗ không nhưng vẫn đáp chân thành:
“Phương tiền bối, mặc dù ta không hoàn toàn hiểu hết những gì ngươi nói, nhưng ta cảm thấy hình như ta vừa học được rất nhiều thứ mới. Nhất là cái bá khí vừa nãy ngươi nói, nó đúng là đỉnh thật đấy. Thậm chí nó còn có tác dụng hơn cả linh khí nữa. Cảm tạ ơn chỉ điểm của ngươi!”
Phương Trần xua tay:
“Ngươi không cần khách khí với ta đâu.”
“Đúng rồi, Phương tiền bối, chiêu thức này tên là gì vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận