Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 231 - Thiện Ý

Phương Trần gật đầu:
"Vâng!"
Hắn xem như rõ ràng vì sao trước khi Dư Bạch Diễm đi còn xây lại núi sông cho Thao Tích, lưu lại ba tấm bùa chú...
Đây là cử động biểu đạt thiện ý của Đạm Nhiên tông!
Dư Bạch Diễm lại nói:
"Đương nhiên, không phải bảo ngươi giúp miễn phí, chuyện nên thu lấy thù lao thì cứ thu."
"Ngươi không thể để cho sơn mạch Thương Long tiêu vong, nhưng cũng phải nhớ, nơi này cuối cùng vẫn là cảnh vực của Nhân tộc."
"Sơn mạch Thương Long cách chúng ta quá gần, không thể để cho họ quá mạnh, biết không?"
Phương Trần lại đàng hoàng gật đầu.
Dư Bạch Diễm dừng ở Ánh Quang hồ sơn:
"Được rồi, ngươi trở về đi, nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nữa đi lịch luyện."
"Vâng!"
Phương Trần gật đầu.
Phương Trần vừa định xuống thuyền, Dư Bạch Diễm lại nói:
"À đúng rồi, ta bảo Đại Chỉ thi triển thuật pháp, đọng lại thổ địa của núi Xích Tôn, hiện tại Tôn Đàm còn chưa có xây xong động phủ của ngươi, ngươi tạm thời trở về Ánh Quang hồ sơn ở, biết chưa?"
Phương Trần:
"... Đã biết!"
Sau đó, Dư Bạch Diễm ám chỉ Phương Trần, cười tủm tỉm nói:
"Môn quy rất trọng yếu."
"Ta không ở đảm nhiệm thì ta mặc kệ, nhưng hiện tại ta ở đây, thì không thích có người làm trái."
"Biết không?"
Phương Trần đổ đầy mồ hôi:
"... Rõ!"
Lúc thuyền giấy màu lam chở Dư Bạch Diễm biến mất ở chân trời, Phương Trần xoa xoa mấy giọt mồ hôi lạnh trên trán.
Xem ra, sau khi mình tới núi Xích Tôn, không thể nghĩ đến chuyện chui lỗ hổng của môn quy mà không kiêng kỵ nữa...
Tông chủ có tâm trả thù nặng như thế, không dễ chọc!
Sau đó, Tiểu Chỉ chậm rãi đi tới từ dưới bậc thang phía xa.
Ở trên đầu giấy là Dực Hung đang nằm.
Da lông màu trắng đen của Dực Hung tựa hồ bằng phẳng hơn vừa rồi rất nhiều, giờ khắc này rõ ràng rất ảm đạm, nhưng tu vi Trúc Cơ tầng tám lại làm cho hình tượng của Dực Hung lập tức trở nên cực kỳ lóe sáng.
"Trời ạ... Một chén trà, là sự thật sao?"
Phương Trần lẩm bẩm nói.
Trực tiếp nhảy từ Trúc Cơ tầng năm đến Trúc Cơ tầng tám?
Nói đùa cái gì vậy? !
Đốt cháy giai đoạn sao?
"Phương Trần, Dực Hung đột phá thành công, trả lại cho ngươi!"
Tiểu Chỉ lắc đầu, cầm Dực Hung giống như bùn nhão xuống, hai cánh tay giấy vững vàng ôm lấy, đưa cho Phương Trần.
Phương Trần ôm lấy Dực Hung, sau đó trịnh trọng nói:
"Cám ơn ngươi, Cương!"
Cái đầu to không mặt của Tiểu Chỉ rõ ràng không có biểu hiện gì, nhưng Phương Trần có thể cảm giác được đối phương rất vui vẻ:
"Không cần cám ơn."
"Như vậy ta đi trước."
Phương Trần nắm lấy tay hổ của Dực Hung, lung lay tạm biệt:
"Đi thong thả!"
Tiểu Chỉ đung đung đưa đưa đạp hai bước, sau đó hưu một tiếng hóa thành vệt sáng, chạy vội về phía núi Xích Tôn.
Sau khi Tiểu Chỉ biến mất, Phương Trần mang theo Dực Hung trở lại trong phòng nhỏ mấy trăm mét vuông.
"Bây giờ ngươi thấy thế nào?"
Sau khi Phương Trần vào phòng thì lập tức đặt Dực Hung xuống.
Toàn thân Dực Hung vẫn bất lực như cũ, yếu ớt nói:
"Rất không tệ, bởi vì chén linh trà kia dẫn tới lực lượng huyết mạch của ta quá khuấy động, ta cần khôi phục một chút."
"Vậy được, ngươi khôi phục đi."
Phương Trần kiểm tra một chút, sau khi phát giác Dực Hung hoàn toàn không có vấn đề gì thì gật đầu một cái, cũng nhịn không ra tay rút ra huyết mạch đế phẩm trên người Dực Hung.
Lập tức, Phương Trần đứng dậy, lấy hài cốt của Yêu Đế Cửu Trảo ra, ném vào trong đình viện.
Ầm!
Lúc thi thể của Cửu Trảo Quỳ Cốt Thần Ngưu rơi vào trong đình viện, một cỗ khí thế kinh người tản mạn ra, lực lượng huyết mạch nồng đậm khiến cho Phương Trần nhịn không được hít sâu một hơi, lộ ra thần sắc hưng phấn...

"Đây là huyết mạch đế phẩm chân chính."
Ánh mắt Phương Trần nóng lên, lẩm bẩm nói.
Sau khi Hắn nói xong lập tức thả hai tay lên.
Huyết nhục Cửu Trảo còn chưa hư thối, thân thể vẫn còn độ ấm!
Điều này khiến Phương Trần nhịn không được lấy ra Long Ám phủ lại bổ hai búa vào trái tim của đối phương.
Kính ý tối cao dành cho cường giả chính là bổ đao!
Dực Hung xụi lơ ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này mà giật giật mí mắt.
Giết Cửu Trảo chỉ dùng một búa, bây giờ lại còn bổ thêm hai búa. . .
Phương Trần thật cẩn trọng!
Sau khi bổ xong, Phương Trần nâng hai tay lên, bắt đầu vận chuyển công pháp, hấp thu huyết mạch Cửu Trảo.
Không khó khăn như lúc Phương Trần rút ra huyết mạch Tổ Huyết Cổ Hùng trên người gấu tạp chủng, huyết mạch đế phẩm của Cửu Trảo đã quán thông toàn thân, rất dễ rút ra. . .
Ào ào ào — —
Phương Trần nhắm mắt lại, dường như có thể nghe được huyết dịch lao nhanh đang tuôn ra, đồng thời, ở trước mắt hắn có một huyết châu trong suốt tinh khiết đang cấp tốc ngưng tụ.
Trên đó có lực lượng huyết mạch đế phẩm nồng đậm chí cực tản ra.
Dù là Dực Hung vừa mới đột phá, toàn thân xụi lơ, giờ phút này cũng không thể không cắn răng lăn lộn, nỗ lực rời xa lực lượng huyết mạch của Quỳ Cốt Thần Ngưu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận