Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 133 - Diệt Vong

“Còn có vấn đề gì nữa không? Ta có thể xem luôn giùm các ngươi.”
Lăng Tu Nguyên nói.
"Có!”
Ôn Tú vội vàng đáp:
"Lăng sư tổ, chúng ta lo rằng mà khí của Trường hận thiên ma sẽ làm ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng ta. Không biết ngươi có thể giúp ta xem qua hay không?”
Nghe vậy, hai mắt Lăng Tu Nguyên sáng lên:
"Bây giờ ngươi đang có thai ư?”

Nhìn ánh mắt sáng bừng kích động của Lăng Tu Nguyên, bốn người đều kinh ngạc. Lăng sư tổ, ngươi định làm gì vậy? Ôn Tú căng thẳng nói:
"Đúng vậy!”
"Tốt, rất tốt! Vậy đợi khi nào đứa trẻ ra đời, các ngươi nhớ bảo Phương Trần báo ta một tiếng, ta sẽ đến Phương gia chúc mừng.”
Lăng Tu Nguyên cười haha, trên mặt tỏ ra vẻ cực kì hòa nhã lương thiện, nhưng trong lòng hắn lại có tiếng bàn tính gảy lạch cạch. Phương Trần làm ca ca đã lợi hại đến như vậy rồi. Thế nên kể cả thiên phú của đứa trẻ vẫn còn trong bụng kia có kém cỏi đến đâu thì cũng chẳng kém được mấy! Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều tỏ ra kinh ngạc. Mà Hoa Kì Dung là người bất ngờ nhất! Câu nói này cho thấy, Phương Trần có cách để có thể liên lạc với Lăng Tu Nguyên bất cứ lúc nào. Đều này thật không thể tin được! Nếu như Lăng Tu Nguyên bế quan, chắc có lẽ sự kiện phải lớn giống như Đạm Nhiên tông sắp diệt vong thì may ra mới có thể kinh động đến hắn. Thế mà Phương Trần lại có thể dùng lí là một đứa trẻ sắp chào đời để liên lạc với Lăng Tu Nguyên? Chuyện này thật là hoang đường! Cuối cùng, Phương Cửu Đỉnh chỉ đành cung kính hành lễ:
“Đa tạ Lăng sư tổ quan tâm và yêu mến, vãn bối thật sự cảm thấy có chút được quan tâm mà lo sợ!”
“Không sao cả. Được rồi, để ta xem xem đứa trẻ trong bụng bây giờ như thế nào rồi.”
Lăng Tu Nguyên nói. Ôn Tú gật đầu. Lăng Tu Nguyên nhìn một lượt, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng màu tím tím. Vừa mới nhìn qua, hắn đã ngây ngẩn cả người...Kẻ có gặp cảnh núi Thái Sơn đổ thì sắc mặt cũng không đổi như Lăng Tu Nguyên, bây giờ mới nhìn bụng nàng một cái thôi mà sắc mặt đã kinh ngạc đến vậy. Ôn Tú thấy thế thì sợ hãi hỏi:
"Làm sao vậy?”
Sắc mặt Lăng Tu Nguyên cực kì căng thẳng. Hắn hít sâu một hơi nói:
"Đứa trẻ sảy ra chuyện rồi.”
Ôn Tú nghe thấy thế, cơ thể không nhịn được mà mềm nhũn ra, trong mắt nàng lộ ra sự sợ hãi. Người làm mẫu thân làm sao có thể chịu nổi khi nghe tin xấu về con mình cơ chứ?
“Nàng bị ma khí xâm lấn vào người rồi. Ma khí giấu rất kĩ.”
Lăng Tu Nguyên nói. Sắc mặt Ôn Tú trở nên trắng bệch, cả cơ thể nàng cứng đờ. Sắc mặt Phương Cửu Đỉnh tái xanh, ánh mắt ngưng trệ. Lâm Vân Hạc vội vàng đỡ phía sau lưng của Phương Cửu Đỉnh, sắc mặt của hắn cũng trở nên trầm trọng. Hoa Kì Dung ngẩn người, sau đó âm thầm hít sâu một hơi, nét mặt lộ ra vài phần đồng cảm.
"Yên tâm, đừng hoảng hốt.”
Lăng Tu Nguyên xua xua tay.
“Chỗ ma khí này ta có thể giải quyết được, nhưng mà cần một chút thời gian.”
“Lăng sư tổ, chuyện người nói là thật sao?”
Nét mặt Ôn Tú lộ ra sự vui mừng và lo lắng đan xen.
“Tất nhiên rồi! Không phải ta nói quá lên đâu, nhưng những người có tu vi Đại Thừa kì thì chỉ có ta có thể cứu nàng mà thôi!”
Lăng Tu Nguyên cười một cách tự tin, sau đó nói tiếp:
“Nhưng mà nếu như nàng đã chào đời rồi thì ta có thể trực tiếp động thủ. Nhưng bây giờ nàng mới chỉ là một bào thai. Để nàng có thể được chào đời một cách an toàn, ta quyết định tốn một chút thời gian để chuẩn bị vậy. Thế nên bây giờ ta sẽ hạ một lá bùa phong ấn, ngăn không cho nàng sinh ra. Đợi đến khi ta chuẩn bị xong thì lại để cho nàng chào đời sau vậy!”
Ôn Tú mừng rỡ như muốn khóc nói:
“Vâng, đa tạ Lăng sư tổ, đa tạ Lăng sư tổ!”
Giây phút vừa rồi đối với nàng mà nói, cảm giác như trời sắp sập tới nơi! Trong nội tâm nàng đều là cảm giác tự trách! May, may là Trần nhi có thiên tư cực kì tốt, có thể nhận được sự yêu mến của Lăng sư tổ, thế nên hôm nay nàng mới nhận được sự bảo vệ của sư tổ...Nếu không thì nàng thật sự không biết bản thân nên đi đâu tìm một vị Đại Thừa kì giúp đỡ nữa.
“Không cần đa lễ!”
Lăng Tu Nguyên vừa định nói chuyện thì lúc này, Phương Cửu Đỉnh đột nhiên không nói lời nào mà đứng dậy, trực tiếp quỳ xuống. Phương Cửu Đỉnh trịnh trọng mà dập đầu trước Lăng Tu Nguyên:
“Cửu Đỉnh không có gì để báo đáp, nếu tương lai Lăng sư tổ có việc gì sai khiến, dù là núi đao biển lửa, Cửu Đỉnh nhất định quyết không chối từ!”
Lâm Vân Hạc cũng quỳ dập đầu theo Phương Cửu Đỉnh, không do dự nói:
“Ta cũng vậy!”
Lăng Tu Nguyên thản nhiên nhận hai cai dập đầu của họ, sau đó nói:
“Không cần thiết phải nói những lời như vậy. Ta đã nói rồi, Phương Trần cũng tính là một nửa đồ đệ của ta, thế nên chúng ta là người một nhà!”
“Vâng!”
Phương Cửu Đỉnh gật đầu:
"Đa tạ Lăng sư tổ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận