Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 283 - Đạt Tới Đỉnh Phong

Cùng lúc đó, vị trí sườn núi, trong động phủ của Phương Trần.
Tôn Đàm đang đào đất, mặt mày xám xịt chật vật không chịu nổi thấy thế thì đồng tử co rụt lại, trên mặt không khỏi toát ra vẻ chấn kinh, lạc giọng nói:
"Kết Kim Đan lại có động tĩnh lớn như vậy sao?"

Bây giờ cả ngọn núi Xích Tôn, người đang Kết Đan chỉ có mỗi mình Khương Ngưng Y.
Cho nên, sau khi Tôn Đàm kiến thức được khí thế này thì tức giận đến mức sắp cắn nát răng, đồng thời cũng cảm giác tuyệt vọng sâu sắc!
Trước đó mình còn nghĩ đến chuyện đánh thắng Khương Ngưng Y, nhưng bây giờ xem ra, chênh lệch sẽ chỉ càng ngày càng lớn...
Thời khắc linh khí hội tụ, các trưởng lão Đạm Nhiên tông đều bị kinh động. Sau khi họ cảm thụ tỉ mỉ một lát thì đều lộ ra hoảng sợ.
Họ cũng biết đây là Khương Ngưng Y!
Nguyên nhân là vì như thế, họ mới giật mình đến vậy, dù sao, tuổi tác của Khương Ngưng Y khi kết thành Kim Đan không khỏi quá nhỏ!
Trước cánh cửa đóng kín động phủ của Khương Ngưng Y.
Ánh sáng màu vàng xuyên ra từ sau cửa, ngưng tụ không tan, núi đá đất cát bị chiếu vàng rực rỡ, mà bên trong ánh sáng vàng thì ẩn chứa tầng tầng lớp lớp kiếm ý, đi ngang đi dọc, lưu lại vô số vết cắt...
Ánh sáng trong động phủ còn nhiều hơn.
Khương Ngưng Y đang xếp bằng trên bồ đoàn ở trung tâm đài đá, hai mắt nhắm nghiền, trên khuôn mặt xuất trần tuyệt sắc vì bị kim quang chiếu mà trở nên càng sáng rực.
Ở phía sau thân thể mềm mại của nàng là thanh phi kiếm Yên Cảnh dựng thẳng tắp.
Mà ở bên cạnh của nàng là thỏi vàng và đan dược lần trước Phương Trần tặng cho nàng .
Lúc này, Kim Đan của Khương Ngưng Y đã ngưng tụ tới cuối cùng rồi!
Hưu — —
Sau khi khí thế đạt tới đỉnh phong, Yên Cảnh hóa thành một vệt sáng dung nhập vào trong thân thể Khương Ngưng Y.
Sau đó, Khương Ngưng Y từ từ mở mắt, bên trong tròng mắt trong suốt giống như là ngọc thạch lóe lên một tia lửa vàng sắc bén, sau đó ẩn vào trong con ngươi rồi biến mất không còn tăm tích.
Nàng lộ ra vẻ mặt mừng rỡ:
"Kim Đan Thiên phẩm, cuối cùng cũng xong rồi..."
Sau khi nói xong, thân thể mềm mại đang căng thẳng của Khương Ngưng Y xuất hiện dấu hiệu lỏng, trên khuôn mặt cũng có mấy phần ủ rũ. Nhưng nàng không có nghỉ ngơi, mà lấy đi thỏi vàng và đan dược, đứng dậy ra khỏi động phủ, bay về phía một ngọn núi khói mù lượn lờ nơi xa.
Trên ngọn núi, gió mát xẹt qua ngôi mộ, Khương Ngưng Y trực tiếp đi tới một ngôi mộ được xử lý rất sạch sẽ.
Trên bia mộ viết một cái tên:
Khương Ngưng Yên .
Khương Ngưng Y trầm mặc nhìn cái tên đó nửa ngày.
Đến khi tiếng gió dần dần tăng nhanh, nàng mới ngồi xổm xuống, khẽ vuốt mộ bia, nở nụ cười:
"Tỷ tỷ, ta đến nói cho ngươi một tin tức tốt, giờ ta còn mạnh hơn ngươi năm đó!"
"Nếu ngươi còn sống, hẳn là ta bảo vệ ngươi..."
...
Vân Lam Cảnh.
Phương Trần rời khỏi nội môn nên cũng không biết chuyện Khương Ngưng Y kết đan, hắn đang đi cùng Tiểu Chỉ tới đảo Hồ Tâm.
Sau khi rơi xuống, Phương Trần giật mình nhìn hồ nước, rừng cây rậm rạp, đường nhỏ cùng với đình đài lâu các do đủ loại trang giấy đắp thành ở trên đảo,.
Càng quan trọng hơn là, linh lực ở Vân Lam Cảnh nồng đậm đến cực điểm, hẳn chỉ hít một hơi đã cảm thấy sảng khoái tinh thần, toàn thân đều là thông suốt không trở ngại.
Chỉ là vì tư chất dáng vẻ muốn chết không sống kia, hắn hút không được mấy giọt...
Ngược lại, Dực Hung vô cùng hưng phấn, hoàn cảnh này rất thích hợp với người có thiên phú cực tốt như hắn!
"Phương Trần, lão đại ở ngay phía trước, ngươi đi qua đi."
Tiểu Chỉ chỉ vào một gian nhà rồi nói.
"Được."
Phương Trần giao Dực Hung cho Tiểu Chỉ, đi về phía phòng nhỏ.
Lúc vừa định gõ cửa, âm thanh của Dư Bạch Diễm lập tức truyền tới:
"Vào đi."
Phương Trần đổi gõ thành đẩy, mở cửa ra đi vào.
"Ngồi."
Dư Bạch Diễm đang đứng ở bên cạnh bàn, cười ra hiệu hắn đi qua.
"Đa tạ tông chủ, xin hỏi tông chủ gọi ta tới là có chuyện gì?"
Phương Trần hỏi.
"Có ba chuyện."
Dư Bạch Diễm gật đầu, nói:
"Chuyện làm thứ nhất, là ngươi đã thông qua được lịch luyện của đệ tử nội môn, chính thức trở thành đệ tử nội môn."
"Chuyện thứ hai, ta rất xin lỗi, khiến ngươi bị cuốn vào trong mưu kế của tổ sư, may mắn ngươi không có việc gì."
Phương Trần thấy Dư Bạch Diễm nói giống như Tiền Vệ, không khỏi lại xấu hổ, rồi nói:
"Tông chủ, ngài không cần xin lỗi, có thể xuất lực vì tông môn, là vinh hạnh của ta."
Dư Bạch Diễm thấy thế thì thở dài một hơi:
"Ngươi có giác ngộ này, ta rất vui vẻ, cũng rất áy náy, ta...Hả?"
Hắn vốn đang định nói xin lỗi.
Nhưng hắn đột nhiên phát giác, tu vi Phương Trần tựa hồ không thích hợp!
Trúc Cơ tầng chín, là có ý gì?
Ngay sau đó, ánh mắt của Dư Bạch Diễm lấp lóe, tu vi của Phương Trần tăng vọt không thích hợp, tăng thêm bộ dáng xấu hổ của Phương Trần, lập tức khiến hắn ý thức được cái gì...
Xem ra tổ sư che giấu rất nhiều chuyện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận