Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 418 - Nghe Chuông Chân Truyền

Tôn Đàm Nha cắn chặt răng. Thấy Tôn Đàm tức giận đến mức sắc mặt thay đổi, Phương Trần nhìn về phía Ngô Mị, cười hỏi:
“Ngô sư đệ, hôm nay các ngươi tới tìm ta có chuyện gì? ”
Ngô Mị ôm quyền nói:
“Sư huynh, hôm bay chúng ta đến đây để mời ngươi đến Đạm Nhiên điện nghe chuông chân truyền.”
“Chuông Chân Truyền là để làm cái gì vậy?”
Phương Trần ngẩn người. Tôn Đàm hít sâu một hơi, giải thích:
“Cứ cách thời gian ba tháng, Đạm Nhiên điện lại vang lên tiếng chuông chân truyền. Nếu chuông kêu chín hồi chuông thì thể hiện rằng có thể bắt đầu chọn ra chân truyền mới. Hôm nay vừa vặn là kỳ hạn tháng ba, chúng ta có thể đến đó nghe một chút. Nếu chuông chân truyền gõ chín cái, thì thể hiện rằng có thể chọn ra chân truyền mới trong số các đệ tử có ý muốn giành chức chân truyền!”
Phương Trần nghe vậy, nhất thời bừng tỉnh. Hắn lập tức hỏi:
“Vậy nếu chuông gõ không đủ chín cái thì làm sao bây giờ? ”
Ngô Mị nói:
“Vậy lần sau chúng ta lại đến. ”
Phương Trần sờ sờ cằm:
“Cái chuông chân truyền này có thường xuyên gõ chín cái không? ”
Sắc mặt Tôn Đàm không tốt lắm:
“Không thường xuyên lắm. Mấy chục năm gần đây mới gõ chín cái đúng hai lần. Một lần là Thiệu sư huynh. Lần còn lại thì Khương Ngưng Y nhà ngươi liền trở thành chân truyền!”
Phương Trần sửng sốt, hắn chợt nghiêm mặt nói:
“Ngươi đừng có ăn nói bậy bạ. Cái gì mà nhà ta cơ chứ. Ta và Khương sư muội cực kì trong sạch.”
Tôn Đàm cười lạnh nói:
“Đúng, các ngươi trong sạch. Tất cả là do ta bịa đặt sinh sự hết hay sao?”
Phương Trần gật đầu:
“Cuối cùng ngươi cũng học được cách tự kiểm điểm lại bản thân. Đây là điều tốt. ”
Sắc mặt Tôn Đàm trở nên đen kịt. Phương Trần lại nói:
“Vậy nếu như trở thành chân truyền thì có chỗ tốt gì không? ”
“Có.”
Ngô Mị thấy Tôn Đàm không chịu nói chuyện, hắn ta cố mở mí mắt đen như muốn khép lại của mình, suy yếu nói:
“Khí linh của Chuông Chân Truyền sẽ ban cho pháp bảo, nghe nói đó là pháp bảo độc quyền cho một vị Thiên Kiêu. Nhưng nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều có pháp bảo giống nhau như đúc là Ấn chân truyền Đạm Nhiên.”
Phương Trần sửng sốt:
“Vậy cái gì gọi là độc quyền? ”
Ngô Chợ cười thảm nói:
“Theo lời Thiệu Chân Truyền và Khương Chân Truyền nói, trên chân truyền ấn có tên riêng của mình. ”
Phương Trần nghẹn lại:
“...Cái này, cũng không thể nói đây không phải là độc quyền được.”
Ngô Chợ đáp hùa theo:
“Quả thật là như thế.”
Sau đó, Phương Trần cười nói:
“Vậy chúng ta đi thôi! Ta cũng muốn đi xem chuông chân truyền là như thế nào.”
“Được.”
Ngô Mị lập tức xoay người, dẫn đường cho Phương Trần. Nhìn dáng vẻ sinh mạng mỏng manh như sợi tơ của Ngô Mị, Phương Trần rất lo lắng mà đi theo sau. Đối với sư đệ Ngô Mị, Phương Trần vẫn cảm thấy cực kì có hảo cảm. Lúc đầu khi gặp được hai thầy trò Ngô Mị và Hám Vô Miên, cảm giác đầu tiên của Phương Trần chính là sợ hãi như gặp quỷ. Nhưng sau khi hắn tiếp xúc nhiều thì lại cảm thấy sinh ra một loại tín nhiệm kỳ quái...Bởi vì cả hai thầy trò bọn họ đều mang cho người ta cảm giác “người sắp chết, lời nói cũng tốt”. Còn Tôn Đàm thấy Phương Trần và Ngô Mị đều coi mình là không khí, nàng ta phẫn hận đi theo sau......
Đạm Nhiên điện. Trong cung điện rộng lớn, ngọn núi Xích Tôn khí thế bàng bạc, mây mù lượn lờ vẫn trôi lơ lửng bên trên, không hề có ý liên kết móc nối gì cả. Khi Phương Trần và Ngô Mị, cùng với Tôn Đàm đến nơi này, trong điện đã có không ít người. Đứng ở giữa đại điện, là Dư Bạch Diễm. Hắn mặc bạch y trắng hơn tuyết, mặt như quan ngọc, khí thế trầm ngưng. Phía trước người Dư Bạch Diễm có một chiếc chuông khổng lồ màu đồng. Còn phía sau Dư Bạch Diễm có hai người đang đứng. Một người mặc áo bào màu xanh, tiêu sái phiêu dật, ôn nhuận thong dong. Đó chính là Thiệu Tâm Hà. Người còn lại là thiếu nữ mặc một thân váy màu xanh như nước. Dung mạo của thiếu nữ như hoa như ngọc, tiên tư ngọc sắc, môi tươi hồng nộn, một thân váy trang phục được xử lý sạch sẽ, không có chỗ nào lộn xộn, dung nhan tuyệt mỹ toát lên vẻ bình tĩnh và quen thuộc. Đây chính là Khương Ngưng Y. Phía dưới ba người này, lại là mấy đệ tử Xích Tôn sơn đang đứng rải rác. Viên Hạo, Phí Võ, thậm chí còn có cả một cặp anh em có dung mạo khá giống nhau, nhìn giống như anh em sinh đôi.
Phương Trần vừa mới vào cửa, ánh mắt hắn nhanh chóng đảo qua toàn điện, sau đó hắn hơi kinh ngạc...Thiên Kiêu của Xích Tôn Sơn, cộng thêm cả bản thân hắn ta nữa, vậy mà trên thực tế mới có vài người như vậy thôi sao? Phương Trần suy nghĩ một chút, sau đó hắn cộng thêm Lăng Uyển Nhi còn chưa đến. Nhưng nàng ấy nhất định sẽ gia nhập. Vừa vặn có mười người!
“Nhưng mà trong mười người này, có đến hai người là vận khí chi tử, một người là vị hôn thê của vận khí chi tử, hơn nữa còn cộng thêm một người đẹp trai như ta...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận