Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 481 - Đám Đại Năng Rảnh Rỗi

Nếu không phải có đám đại năng rảnh rỗi đó, thì cũng sẽ không tồn tại những vận khí chi tử dựa vào đó mà sáng tạo ra kì tích. Mà ngoại trừ mục đích muốn cống hiến một chút bí văn ra thì thực ra Lăng Tu Nguyên còn muốn mang về cho Đạm Nhiên tông thêm một ít thụ yêu thiên kiêu chân chính. Nếu cây Tiên Nhan có thể sống lại ở Xích Tôn sơn thì đó là một điều mang lại uy phong tới cỡ nào cơ chứ? Nghĩ tới đây, kẻ rảnh rỗi đã lâu như Lăng Tu Nguyên đột nhiên lại nảy ra hứng thú. Tâm hắn bất chợt gợn sóng. Hân lập tức nói:
“Nếu đã như vậy, vậy bây giờ ngươi đưa ta đến gặp cây Tiên Nhan tử đó trước đi. Đến cả ấn Chân Trần còn có thể nảy sinh điều kì diệu ngay trong tay hắn, vậy thì ta thật sự muốn nhìn xem cây Tiên Nhan tử này là kì vật đến mức nào!”
Phương Trần nghe vậy thì trợn tròn mắt:
"Hả? Kì vật ư?”
Phương Trần nhớ đến dáng vẻ của Nhất Thiên Tam. Thật khó mà liên tưởng dáng vẻ đó của hắn ta với hai chữ kì vật có kiên quan gì đến nhau.
“Đúng vậy. Đi nào. Ngươi đưa ta đến đó xem xem đi.”
Miệng Lăng Tu Nguyên nói để Phương Trần dẫn hắn đi xem. Nhưng thực ra vẫn là hắn dùng thuật thuấn di đưa Phương Trần về Xích Tôn sơn. Nhưng ngay tại lúc hắn định động thủ thì có một cánh tay đột nhiên khoác lên vai hắn. Một giọng nói nhàn nhạt truyền đến.
“Đi xem thiên kiêu ư? Vậy thì ta cũng muốn đi xem!”
Giọng nói quen thuộc này vừa vang lên, vẻ mặt Lăng Tu Nguyên lập tức xịu xuống. Sau đó hắn mang một vẻ mặt cực kì không vui quay đầu lại. Quả nhiên nằm trong dự đoán. Kẻ đứng ngay sau lưng Lăng Tu Nguyên chính là Lệ Phục với khuôn mặt nghiêm nghị. Thấy sư phụ đột nhiệ xuất hiện, Phương Trần cũng giật mình. Sư phụ hắn cũng muốn đi gặp Nhất Thiên Tam ư? Đến dùng đầu ngón chân hắn cũng nghĩ ra rằng cuộc đối thoại này con mẹ nó quá bất thường. Lăng Tu Nguyên nhìn Lệ Phục, sau đó hắn cười lạnh nói:
“Tại sao ngươi lại đến đây?”
“Vấn đề này ngươi nên để dành để tự hỏi bản thân mới phải đó, Lăng Tu Nguyên!”
Lệ Phục lập tức hỏi vặn lại, sắc mặt hắn lập tức bùng lên lửa giận, quát:
“Cái mà ngươi cho ta rõ ràng chẳng phải là thiên kiêu gì cả!”
Nói dứt lời, Lệ Phục liền phất tay. Hai nhánh cây không hề có chút khí tức nào lập tức xuất hiện trên không trung. Hai nhánh cây đó nhanh chóng lao thẳng về phía mặt của Lăng Tu Nguyên...

Đứng trước sự công kích của hai cái cây, sắc mặt Lăng Tu Nguyên không hề thay đổi. Hắn vung tay lên, hai cây đại thụ liền bị thiêu cháy trong nháy mắt, đến cả cái lá cây cũng không còn sót lại, làm biểu thị rõ phong thái đại năng của Lăng Tu Nguyên. Phương Trần thấy cảnh này thì giật mình. Hai cái gốc cây này là cái gì vậy? Đây là thiên kiêu mà sư tổ tặng cho sư phụ ư? Ầy, hắn hiểu rồi! Phương Trần khi nãy còn ngơ ngác, bây giờ đac phản ứng lại được rồi. Mặc dù hắn không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện là như thế nào cả, nhưng sau khi hắn kết hợp kinh nghiệm nhìn Độ Ách thần binh lần trước thì hắn đoán, có lẽ hai người này lại cá cược gì đó rồi. Mà lần này, có lẽ sư tổ lại “thua”, sau đó phải đưa cho sư phụ hai gốc cây.
Nhưng Phương Trần vẫn không hiểu, vì sao bây giờ Lệ Phục lại đem hai gốc cây trở về đây, tức giận hỏi tội? Chẳng nhẽ là do cuối cùng sư phụ cũng dùng trạng thái của một người bình thường mà nhận ra được đây là hai gốc cây chứ không phải hai thiên kiêu rồi hay sao? Mà lúc này, Lăng Tu Nguyên lại như cười như không nhìn về phía Lệ Phục nói:
“Ai nói thứ ta đưa cho ngươi không phải thiên kiêu? Đây chính là thiên kiêu cùng hệ với đệ tử của ngươi đấy. Nếu nói hai gốc cây này không phải thiên kiêu, vậy thì đồ nhi của ngươi cũng là thứ phế vật!”
Phương Trần đang vui cười hớn hở xem đánh nhau nghe thấy vậy cũng không cười nổi nữa.
"Ngươi nói huơu nói vượn. Ngươi mới là đồ phế vật!”
Sắc mặt Lệ Phục trở nên âm trầm. Hắn quát lớn:
“Hai gốc cây này đều đã bị ngươi nhổ tận gốc rồi, thế mà chúng lại không thể tự mình hồi phục được. Vậy thì rõ ràng bọn chúng không phải là thiên kiêu, chúng chỉ là cái cây bình thường mà thôi.”
Phương Trần:
“...”
Hóa ra là chúng bị nhổ tận gốc. Chẳng trách chúng lại chết hết rồi. Những cây yêu thụ bình thường đều không chịu nổi một chiêu của Lăng Tu Nguyên chứ nói huống chi là hai cái cây bình thường. Lăng Tu Nguyên chỉ cười lạnh, không trả lời Lệ Phục. Khi nãy tên này cười nhạo hắn bị tổn thất nặng nề, nhưng thực ra từ ban đầu hắn đã chẳng định đưa cho tên này thứ đồ gì bình thường cả. Lệ Phục cười lạnh nói:
“Ta không quan tâm. Tóm lại là bây giờ ngươi đang nợ ta 7 người đệ tử thiên kiêu. Ngươi nhớ lấy, sau này ta sẽ đến để đòi lại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận