Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 91 - Đồ Ngang Giá

Phương Trần nhìn hai chiếc nhẫn trước mặt, ánh mắt hắn như muốn phun ra lửa:
“.......”
Không khí lại rơi vào yên tĩnh một lần nữa!
"Vị tiền bối kia, hình như vẫn chưa hài lòng.”
"Hắn còn chẳng thèm xem qua.”
“Hắn ta làm đồ đệ mà tại sao tính khí còn kinh khủng hơn cả sư phụ vậy?”
Tám người âm thầm dùng ý niệm nói chuyện với nhau. Mà lúc này, Lệ Phục nhìn Phương Trần, lông mày hắn hơi cau lại, hắn tỏ ra không kiên nhẫn mà hít sâu vài hơi, sau đó lại chờ đợi thêm một lúc. Cuối cùng hắn cũng không đợi nổi nữa, tức giận đến mức như có lửa cháy trên đầu, trên trời xuất hiện cả sấm sét:
“Ngươi cảm thấy đống rác này cũng không ổn?”
"Ầm.”
Đất trời lại yên tĩnh thêm một lần nữa. Tất cả hỏa diễm đều run cầm cập. Những con Phi điểu trùng câm như hến. Tám vị tu sĩ tu vi Hóa thần lại quỳ xuống thêm một lần nữa. Trong số đó có 4 người sắc mặt trở nên trắng bệch. Sự phẫn nộ của Lệ Phục đáng sợ như vậy đấy! Nhưng Phương Trần vẫn đứng một chỗ hết chết lại sống, rồi lại chết rồi lại sống...
“Ngươi không nên tham lam như thế, có biết chưa? Lòng tham ngươi đã không đáy rồi mà ngươi còn dám trừng mắt nhìn ta? Ta phạt ngươi quay về không được đến Thiên địa đồng thọ nhai để ngộ đạo!”
Lệ Phục hét lên, vẻ mặt hắn tỏ ra đau lòng nhức óc. Sự tham lam của Phương Trần đã làm tổn thương hắn quá sâu sắc. Nhìn thấy cảnh này, Vu Hải Long tỏ ra vẻ như cười trên nỗi đau của người khác:
“Ngươi xem kìa, làm người không nên quá tham lam, nếu mà chỉ vì cái lợi nhỏ mà mất đi cái lớn thì không tốt chút nào cả. Chỉ vì muốn lấy một chút lễ vật bồi tội mà hắn ta mất đi Thiên địa đồng thọ nhai, đến ta còn cảm thấy lỗ thay cho hắn.”
Mấy vị tu sĩ khác hơi hơi gật đầu, tỏ ra đồng tình. Mới nghe cái tên Thiên địa đồng thọ nhai thôi cũng đã có thể đoán được đây là một cái động mênh mộng rộng lớn, đầy điều huyền diệu, là một nơi thọ cùng với thiên địa. Nếu như không thể đi vào nơi này thì đây chính là một tổn thất lớn của người đó. Mà lúc này Phương Trần lại thở phào một hơi. Mặc dù cái tên Thiên địa đồng thọ nhai nghe rất lạ, nhưng hắn có dùng đầu ngón chân để nghĩ thì cũng đoán ra được đây là nơi như thế nào. Hắn không đi thì cũng chẳng mất gì cả...

Sau khi Lệ Phục dạy dỗ Phương Trần xong, hắn thấy Phương Trần vẫn không đáp lời nào, tập trung vào luyện công thì hừ lạnh một tiếng:
“Nể tình ngươi đang chăm chỉ luyện công, ta không tính toán với ngươi nữa. Sau này ta sẽ tính sổ với ngươi sau!”
Nói xong, hắn nhìn về phía 8 vị tu sĩ Hóa thần rồi nói:
"Được rồi, đồ đệ của ta vô lễ, nhưng người làm sư phụ như ta không thể không biết điểm dừng được. Các ngươi không cần bồi thường thêm nữa!”
Tám vị tu sĩ tu vi Hóa thần cùng nhau ôm quyền:
"Cảm tạ tiền bối.”
Sau đó, họ không ai rời đi cả mà tất cả đều nhìn chằm chằm Lệ Phục. Lệ Phục nhàn nhạt nói:
“Còn về việc tặng lại đồ ngang giá cho câc ngươi à, để ta nghĩ một lát...”
Tám vị tu sĩ Hóa thần nghe vậy thì cùng nhau thở phào một hơi. Họ chỉ sợ Lệ Phục ăn quỵt không trả. Nếu như Lệ Phục không đưa, thì họ cũng chẳng có cách nào cả! Nhưng mà bây giờ Lệ Phục lại chủ động nhắc đến làm cho bọn hắn thở phào một hơi, đồng thời trong lòng mỗi người cũng cảm thấy nể phục hắn hơn...Vị tiền bối này không những có tính cách tốt, có kiên nhẫn, lại còn biết trọng chữ tín. Đúng là quá tuyệt rồi. Nếu như họ có thể bái vị tiền bối này làm sư phụ thì tốt biết bao! Mà Lệ Phục suy nghĩ một hồi rồi nhìn về phía An Nhiêu:
“Ta giải quyết chuyện của ngươi trước đi thì hơn!”
“Vâng, cảm ơn tiền bối!”
An Nhiêu nghe thấy câu nói này, gương mặt trắng trẻo non nớt của nàng trở nên kích động. Lệ Phục nhìn nàng vài cái rồi chầm chậm nói:
“Câu hỏi sinh tử thật ra vô cùng đơn giản. Nhưng mà bây giờ ta không thể chỉ điểm cho ngươi được nữa rồi, cảnh giới của ta quá cao siêu, nếu như nói ra thì ngược lại sẽ làm hại ngươi. Thế nên ta quyết định để cho hắn độ kiếp xong sẽ quay về chỉ điểm cho ngươi!”
Vừa nói Lệ Phục vừa chỉ chỉ vào Phương Trần. Phương Trần lúc này còn đang chết đi sống lại:
“?”
Sư tôn, ngươi làm cái trò gì vậy? Lệ Phục tiếp tục nói:
"Hôm nay ngươi cũng thấy rồi đấy, bây giờ hắn cực kì thành thạo đạo sinh tử. Nếu như để hắn chỉ dẫn ngươi tiến vào đạo sinh tử, thì chắc chắn ngươi sẽ có đủ khả năng để giải được câu đố sinh tử. Ngươi có đồng ý không?”
Nghe vậy, An Nhiêu vội vàng đáp:
“Tiền bối, tất nhiên là ta đồng ý rồi, nhưng mà nếu làm thế thì có phải làm phiền vị tiền bối kia quá rồi không?”
An Nhiêu cảm thấy Phương Trần chắc chắn là một tu sĩ tu vi Độ Kiếp cực kì lợi hại. Chỉ là từ khi tới đây đến giờ, tính tình Phương Trần tỏ ra với người ngoài thực sự quá kém. Nàng cảm thấy vị tiền bối này còn dễ nói chuyện hơn. Thế nên An Nhiêu sợ Phương Trần không đồng ý. Phương Trần:
“...”
Vị tiểu muội muội này, ngươi có muốn suy nghĩ kĩ càng thêm chút nữa không? Ta không đủ khả năng chỉ điểm cho ngươi nha! Lệ Phục cười lạnh:
Bạn cần đăng nhập để bình luận