Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 79 - Thật Là Thoải Mái

Đương nhiên, đối với Phương Trần mà nói, hắn cũng không cần Ôn Tâm đan.
Trong cơ thể hắn có Hỏa Sát vương.
Đến Hỏa Sát khu, giống như trở về nhà, không khí trong lành, môi trường thoải mái.
Nơi này cũng là mục đích cuối cùng trong chuyến đi của Phương Trần.
Hắn muốn ở nơi này thu thập Hỏa Sát
Và khu vực thứ ba chính là Hỏa Tâm khu.
Chẳng qua, gần đây Viêm Quang thành đang đồn rằng không rõ lý do gì mà Hỏa Tâm khu đã bị cường giả phong tỏa.
Không phải tu sĩ cường đại căn bản không có cách nào đặt chân đến đây.
Phương Trần nghĩ đến tin tức này không khỏi sờ cằm: “Hỏa Sát vương đã xuất hiện rồi sao?”

Núi lửa vạn năm Hỏa Tâm Khu là nguy hiểm nhất. Kể cả bình thường không có Hỏa Sát Vương tồn tại thì Hỏa Sát bên trong cũng mạnh mẽ đến độ mà các tu sĩ bình thường không thể nào đặt chân vào được. Mà bây giờ ở đây bị phong tỏa là vì Hỏa Sát Vương đã ra đời rồi! Những chuyện này người khác có thể còn đang không hiểu đầu đuôi mọi chuyện ra sao, nhưng mà Phương Trần thì hiểu rõ hơn ai hết. Nếu như hắn đoán không sai thì bây giờ có rất nhiều cao thủ đang ở Hóa Thần kì tập trung ở Hỏa Tâm khu rồi.
"Đợi khi Tiêu Thanh đến đây, Hỏa Sát Vương bên trong Hỏa Tâm khu sẽ lâm vào suy yếu đến triệt để, sau đó sẽ đào thoát ra ngoài...”
Phương Trần lẩm bẩm. Hắn biết Hỏa Sát Vương này chính là dùng để chuẩn bị cho vận khí chi tử. Thế nên trước khi Tiêu Thanh đến thì dù thế nào đi chăng nữa, Hỏa Sát Vương cũng sẽ tiếp tục ở bên trong Hỏa Tâm khu. Mà theo như các tình tiết thường thấy thì chỉ cần Tiêu Thanh vừa xuất hiện, tên Hỏa Sát Vương này sẽ chạy trốn từ bên trong Hỏa Tâm khu ra ngoài, sau đó hắn sẽ “tình cờ” gặp Tiêu Thanh, sau nữa là hắn sẽ bị Tiêu Thanh “tình cờ” luyện hóa mất...
“Đến lúc đó ta phải lựa thời cơ tốt, nếu như có thể căn thời gian vào núi lửa vạn năm cùng lúc với tên tiểu tử Tiêu Thanh thì là tốt nhất.”
Phương Trần xoa xoa cằm, tỉ mỉ tính toán cách để bản thân có thể vào bên trong núi lửa vạn năm để thu thập Hỏa sát.
“A! Cuối cùng ta cũng có thể ăn thức ăn ở bên ngoài rồi, thật là thoải mái!”
Lúc này, cuối cùng Dực Hung cũng ăn xong, cả cái miệng hổ của hắn dính đầy dầu mỡ. Hắn thoải mái nằm trên chiếc bàn rộng lớn lật người, để lộ luôn cả chiếc bụng trắng như tuyết ra ngoài. Bởi vì bây giờ Dực Hung vẫn đang ở trong trạng thái thu nhỏ, thế nên bây giờ nhìn hắn chẳng khác gì so với một con mèo màu trắng đen cả. Cũng chính vì lí do đó mà hắn có thể tự do lăn lộn trên bàn mà không thu hút sự chú ý của mọi người. Phương Trần nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của Dực Hung thì bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu. Hắn cố ý trêu Dực Hung:
“Ngươi đúng thật là chẳng kén ăn chút nào. Ngươi có biết là ở trong này có cả thịt hổ hay không?”
Dực Hung không lăn lộn nữa, hắn liếc mắt nhìn Phương Trần là đã nhìn ra đối phương chỉ muốn trêu chọc khiến cho hắn khó chịu, thế nên hắn bĩu môi nói:
"Thịt gì thì quan tâm làm gì? Có là thịt người thì ta cũng vẫn ăn như thường. Hơn nữa ta từng ăn thịt hổ rồi, rõ ràng trong này không hề có tí thịt hổ nào hết, ngươi đừng hòng lừa ta.”
Phương Trần đứng hình, tên nhóc này! Cũng hiểu biết đấy. Thế nên Phương Trần đổi một cách khác để làm cho Dực Hung buồn nôn.
“Thứ bại hoại, ngươi ăn cả đồng loại của mình mà không thấy buồn nôn à.”
Nhưng mà Phương Trần dùng đạo đức để chỉ trích hắn thì chẳng có tác dụng gì cả. Dực Hung uống hai ngụm nước, súc miệng xong mới chậm rãi nói: “Ta ăn thịt của chính bản thân ta.”
Phương Trần:
“...”
Phương Trần tức đến phát điên, cằn nhằn nói:
"Ngươi ăn thịt của chính mình thì lại càng là loại rác rưởi hơn nữa.”
"Thôi đi, ta là trong tình cảnh sắp đói chết, không còn cách nào mới làm thế. So với ta thì ngươi còn rác rưởi, ai lại đi lấy chính cánh tay của mình để luyện đan!”
Dực Hung khinh bỉ nói. Phương Trần:
“...”
Mẹ nó chứ. Giờ hắn chửi không lại người ta thì phải làm sao bây giờ? Phương Trần hừ lạnh một tiếng:
“Ngươi có tin là bây giờ ta ném ngươi về nhà hay không?”
Dực Hung cứng người lại, hắn bất mãn nhìn về phía Phương Trần. Nhưng mà hắn nghĩ một lúc, cảm thấy cuộc sống này không dễ dàng tí nào. Nên là thôi, bỏ đi vậy! Trên mặt hắn lộ ra nụ cười ngoan hiền:
“Ta là đồ rác rưởi, ta mới là đồ rác rưởi. Xin ngươi tha lỗi cho ta!”
Hắn vừa mới được hít thở không khí tươi mới bên ngoài được nửa canh giờ mà thôi, hắn thật sự không muốn phải quay lại Đạm Nhiên Tông tí nào! Phương Trần cực kì hài lòng:
"Thế mới đúng chứ! Kẻ thức thời mà là trang tuấn kiệt, hiểu chưa?”
Dực Hung lại nịnh nọt nói:
“Ngươi nói đúng lắm, vậy thì bao giờ chúng ta mới có thể ra ngoài chơi một lát?”
Khi nãy hắn đói bụng, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến ăn cơm. Bây giờ hắn ăn no rồi, tất nhiên là hắn muốn ra ngoài tìm kiếm thú vui giải trí khác rồi. Phương Trần nghe vậy, hắn trừng mắt nhìn Dực Hung. Khi hắn vừa định đáp lại vài câu qua loa cho xong với Dực Hung thì đúng lúc này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận