Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 184 - Điện Đạm Nhiên

Lăng Tu Nguyên mở miệng nói:
“Bạch Diễm.”
Không ai trả lời.
Đến bây giờ, tông chủ Dự Bạch Diễm vẫn còn ngây ra như phỗng.
Không chỉ có Dư Bạch Diễm, những người còn lại cũng không kém là bao.
Lăng Tu Nguyên hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
“Dư tông chủ!”
Lúc này, Dư Bạch Diễm như vừa tỉnh mộng, cả kinh đứng dậy, lảo đảo một cái vội vàng đáp:
“Dạ! Tổ sư! Có chuyện gì vậy ạ?”
“Xem xem cuộn tranh có thể có biến cố gì không.”
Lăng Tu Nguyên nói.
“Vâng!”
Dư Bạch Diễm vội vàng rời khỏi điện Đạm Nhiên.
Còn những người còn lại, thì vẫn không nói gì.
Chấn động Phương Trần mang tới, quá lớn rồi!
Mà lúc này.
Lăng Tu Nguyên thì ủ rũ:
“Các vị!”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lăng Tu Nguyên.
Lăng Tu Nguyên uy hiếp mọi người nói:
“Chờ Phương Trần đi ra, ai cũng không được phép nói cho hắn biết, trong đó có giác ngộ tiên đạo của ai!”
“Nếu có ai để cho Phương Trần biết, ta sẽ để người đó đến linh mạch đào khoáng.”
“Còn có, chuyện hôm nay, giấu kín cho ta, không ai được phép tiết lộ ra ngoài!”
Mọi người yếu ớt đáp:
“...Vâng.”
Họ nhìn khuôn mặt nho nhã dễ gần trước kia của Lăng Tu Nguyên, bây giờ thậm chí lộ ra một chút âm trầm, lập tức câm như hến, cúi đầu im lặng.

Cùng lúc đó.
Bên trong cuộn tranh Đạm Nhiên.
Phương Trần cúi đầu nhìn, các hóa thân tổ tiên quỳ bái mình, cả buổi không biết nên làm thế nào.
Phương Trần lẩm bẩm nói:
“Đây là làm gì vậy?”
“Cái này tuyệt đối không thể là chỉ điểm mà Lăng tổ sư nói. ta cũng chưa từng thấy nhà ai quỳ xuống để chỉ điểm.”
“Vậy bây giờ ta có nên đánh không, họ hiện tại đều quỳ, ta muốn bổ một một cái, không thể trực tiếp đuổi hắn đi?”
“Nhưng nếu làm như vậy, là quá coi thường võ đức rồi!”
“Nhưng nếu không động thủ, vậy ta có thể làm gì?”
Làm thành như thế này, Phương Trần rơi vào phiềm muộn, hắn cũng không biết mình nên làm gì.
Đã không thể tiếp nhận chỉ điểm, tham gia khảo nghiệm, cũng không thể rời đi.
Vậy trước tiên chỉ có thể ở yên chờ lệnh, chờ đợi xem sẽ có biến hóa nào mới không.
Lập tức, trong lòng Phương Trần điên cuồng nghĩ.
Đám người này, rốt cuộc vì sao lại quỳ mình?
Trên người mình có cái gì đáng quỳ sao?
Hình như cũng không có thì phải!
Chờ chút!
Nghĩ tới đây, Phương Trần đột nhiên sửng sốt, sau đó hai mắt sáng lên.
Hệ thống!
Chẳng lẽ đám người này, là đang quỳ với hệ thống sao?
Sau đó, Phương Trần lập tức hỏi:
“Hệ thống, tất cả hóa thân tổ tiên của Đạm Nhiên Tông, có phải là đang quỳ ngươi không?”
Hệ thống không hổ là công cụ tìm chết săn sóc, giải thích cực kỳ ân cần:
“Không!”
“Hóa thân tổ tiên, là đang quỳ ngài!”
Vừa mới nói xong.
Phương Trần chết lặng.
Họ quỳ với mình thật sao?
Ta… Thì ra ta ngầu như thế sao?
Sao ta không biết vậy?
Ta ngầu như vậy, vì sao linh khí hấp thụ vào lại là từng giọt từng giọt?
Điều này không phải là vô lý sao?
Hệ thống tiếp tục nói:
“Hóa thân tổ tiên, là do giác ngộ tiên đạo biến thành, mọi hành động, đều do giác ngộ tiên đạo tùy tâm mà động, tùy thân mà đi.
“Sở dĩ quỳ trước ký chủ, là bởi vì năng lực của ký chủ rất cường đại, có thể cống hiến tính mệnh của mình vì đứa con của trời, đóng góp sự trợ giúp to lớn vì giải cứu thế giới!”
“Mời ký chủ sau khi tiếp nhận quỳ bái của các vị hóa thân tổ tiên Đạm Nhiên Tông, tiếp tục cố gắng thực hiện nhiệm dâng hiến bản thân nhé!”
Phương Trần:
“...”
Gia hỏa này, trong miệng có câu nào là thật không?
Sao cảm giác như là cố ý lừa gạt mình, sau đó lừa gạt mình chịu tìm chết?
Phương Trần không cách nào xác định được kết luận của hệ thống, chỉ có thể từ bỏ ý định có được đáp án từ nó, quay đầu nhìn về phía các vị tổ tiên.
Sau đó, Phương Trần do dự hồi lâu, không khỏi ôm quyền hỏi:
“Các vị tổ tiên, vì sao các vị lại quỳ ta? Hay là các vị vẫn nên đứng đậy và chỉ điểm vãn bối trước?
Trong điện Đạm Nhiên.
Mọi người thấy Phương Trần đặt câu hỏi, liền không kìm chế được muốn cười, nhưng sau khi nghĩ đến người quỳ bên trong có cả vị đang ngồi ở phía trên, nguyên một đám đều kéo căng vai, mím chặt miệng, sợ rằng dẫn tới cho mình họa sát thân.
Mà Lăng Tu Nguyên người vẫn đang chìm đắm trong phiền muộn khi bản thân quỳ bái trước Phương Trần, đột nhiên nghe thấy những lời này, mắt càng tối hơn.
Tuyệt đối không thể để thằng nhóc này biết trong này có mình!
Bên trong cuộn tranh Đạm Nhiên.
Phương Trần hồi lâu không nhận được hồi âm, lại rơi vào phiền muộn.
Vậy làm gì bây giờ?
Đứng yên kể cũng ngại!
Hay là, quỳ cùng với các vị tổ tiên?
Bằng cách này,trưởng bốibối ở bên ngoài thấy, cũng sẽ khen mình rất biết cách tôn kính tổ tiên.
Nghĩ đến đây, Phương Trần chần chờ quỳ xuống, định dung nhập vào bên trong rất nhiều tổ tiên, thoạt nhìn cũng không quá đột ngột.
Bụp!
Chuyện khiến Phương Trần không nghĩ tới xảy ra.
Khi hắn quỳ xuống, trở thành một phần của đám đông, đột nhiên, tất cả hóa thân tổ tiên, đột nhiên đồng loạt ngã xuống.
Một lần nữa Phương Trần trở thành hạc giữa bầy gà.
Phương Trần:
“???”
Bạn cần đăng nhập để bình luận