Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 148 - Viêm Quang Thành

Tiêu Thanh đơ người. Sư tôn, khó trách bây giờ ngươi chỉ còn là một cái hồn mà thôi. Liệu có phải là do tính cách của ngươi hay không? Sau đó, Tiêu Thanh do dự nói với bạch y lão giả:
"Tiền bối, chào ngươi. Ta muốn cũng muốn biết thêm, học thêm một chút có được không?”
"Ừm.”
Bạch y lão giả gật gật đầu,
"Vậy ta hỏi ngươi, ngươi biết đoạn chi trùng sinh không?”
Tiêu Thanh ngơ ngác:
“....hả?”
“Biết hay không?”
Bạch y lão giả cau mày.
"Ta, tu vi của ta chỉ có như vậy, tất nhiên là ta không biết rồi...”
Tiêu Thanh ngập ngừng nói.
"Vậy thì ngươi không có cơ duyên tu luyện công pháp của ta rồi!”
Nói xong, vẻ mặt của bạch y lão giả lộ ra vẻ xem thường, sau đó hắn ta hừ lạnh một tiếng rồi thản nhiên quay người rời đi, đến đập vào bả vai người kế tiếp. Tiêu Thanh cực kì bất ngờ. Hắn nhớ ra một chuyện. Ở ngoại môn có tin đồn rằng Nhược nguyệt cốc có một tên điên, thích đi hỏi người khác liệu có thể đoạn chi trùng sinh hay không. Người ban nãy hình như chính là tên điên đó. Mà Tiêu dao tôn giả cũng cảm thấy bất ngờ.
"Hóa ra thứ ta nhìn không thấu ở hắn ta không chỉ là tu vi, mà còn có cả đầu óc hắn nữa... Thôi bỏ đi, không cần phải nghĩ nhiều đâu. Thêm một sư tôn cũng không nhiều, mà bớt đi một sư tôn cũng không ít. Việc bây giờ ngươi cần làm chính là đi vào khu vực trung tâm, biết chưa?”
Tiêu Thanh hỏi:
"Vậy, sư tôn, ta phải làm như thế nào?”
Trong lúc nói chuyện, hắn lấy ra một viên đan dược rồi nuốt xuống. Tu sĩ ở Luyện khí kì muốn ở Hỏa sát khu thì bắt buộc phải uống Ôn tâm đan, nếu không thì hỏa độc sẽ xâm thể. Sau khi ăn xong Ôn tâm đan, Tiêu Thanh nhìn nhìn bốn phía. Bây giờ vị trí mà hắn đang đứng hiện tại chính là biên giới của Hỏa tâm khu, bên cạnh một vách núi. Ở đây cũng có rất nhiều tu sĩ đang đứng qua sát. Ở biên giới hỏa tâm khu có một trận pháp ngăn cản mọi người. Mà giữa trận pháp, có từng đạo ánh sáng của pháp thuật chiếu rọi thiên địa, lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết. Đó là do mấy tu sĩ Hóa thần đang đánh bên trong. Tiêu dao tôn giả nói:
"Trước tiên ngươi cần tìm lỗ thủng của trận pháp, sau đó âm thầm đi từ lỗ thủng ấy vào trong. Sau khi vào trong, nhân lúc đám tiểu Hóa thần đang đánh nhau, ngươi nhanh chóng luyện hóa một cái Hỏa sát. Chỉ cần làm như vậy là ngươi không cần uống Ôn tâm đan nữa rồi!”
Đúng ra tiêu dao lão giả định giúp Tiêu Thanh luyện hóa môti hỏa sát ở hỏa sát khu, thế thì hắn ta không cần uống ôn tâm đan nữa. Nhưng mà bởi vì sáng nay có lôi kiếp cổ quái của phản hư kì xuất hiện, hỏa sát đều bị dọa sợ, chạy hết vào hỏa tâm khu rồi. Thế nên Tiêu dao tôn giả chỉ đành để Tiêu Thanh vào trong hỏa tâm khu rồi tính. Tiêu dao tôn giả nói:
“Còn về việc lỗ hổng ở đâu, ta đã giúp ngươi tìm rồi. Từ vách núi đi vào. Lúc qua trận thì cứ dùng thuật pháp ta dạy ngươi là được.”
“Vâng!”
Tiêu Thanh nghe vậy thì cực kì vui mừng, sau đó nhanh chóng đi xuống. Đợi khi hắn đi vào trong vách núi, Tiêu Thanh nhanh chóng tìm được chỗ đi vào Hỏa tâm khu...
Đồng thời lúc này, trên hỏa sơn có 5 vị tu sĩ hóa thần đứng ở đó. Trong 5 người thì có hai người đã rời đi ban nãy là Chương Dư và Vu Hải Long. Bọn họ quay về là vì hỏa sát trong hỏa tâm khu! Bởi vì không còn hỏa sát vương nữa nên An Nhiêu cũng không còn hứng thú với hỏa sát ở nơi này nữa. Còn 5 tên tu sĩ hóa thần còn lại thì trước đó đến đây là vì muốn có được nhân tình với An Nhiêu và cả nhận được thù lao từ việc này nữa. Chính vì thế nên họ mới đến trợ giúp. Chính vì thế nên bây giờ họ cũng không quay về cùng với hai người này.
Hai người bọn hắn đã muốn quay lại đây thu thập hỏa sát từ vài ngày trước rồi, nhưng mà khi bọn hắn về thử một lần, nhận ra sát lực ở hỏa tâm khu quá mạnh mẽ nặng nề, thêm cả việc Phương Trần vẫn cứ đang luyện công ở chỗ cũ, còn có cả Lệ Phục canh giữ bên cạnh, thế nên bọn họ lại bỏ đi. Đến tận khi lôi kiếp qua đi, bọn họ mới biết Phương Trần đã trải qua lôi kiếp xong rồi, thế nên mới bắt đầu quay lại. Lúc vừa mới đến, bọn họ thấy 3 tên Hóa thần mới đi từ Viêm quang thành ra. Sau đó 5 người liền đánh một trận kinh thiên động địa. Nhưng mà mặc dù bọn họ đánh nhau động tĩnh rất lớn, nhưng mà ai ai cũng đang giấu nghề, không hề đánh hết sức. Ai cũng không muốn đánh nhau thật. Bây giờ là lúc mà 5 người đang tạm thời nghỉ ngơi.
Mà trong lúc 5 người ăn ý dừng tay, có một người tướng mạo nhẹ nhàng, mặc một bộ áo bào tím nói:
“Ta đã nói rồi, số hỏa sát ở đây chúng ta chia đều, mỗi ngưởi chọn một ít mà đem đi là được rồi. Cần gì phải đánh ngươi sống ta chết như thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận