Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 62 - Sự Khác Biệt

Vừa nói dứt câu, đầu Phương Trần đã gục xuống. Dực Hung trợn trừng mắt. Mẹ nó? Phương Trần chết cũng nhanh thật đấy. Hắn ta còn chưa kịp cứu chữa gì mà? Dực Hung cảm thấy hơi thở của Phương Trần càng ngày càng yếu ớt, giống như ánh nến trước gió vậy. Gương mặt hắn dại hẳn ra, trong mắt hiện lên nét bi thương. Hắn ta cũng nguyện ý là trâu làm ngựa cho Phương Trần rồi, tại sao Phương Trần còn muốn chết là sao? Mà hắn ta chết thì cũng được đi, nhưng lí do chết lại là do chủ nhân tự sát mà phải chết theo! Lí do này làm hắn cảm thấy cực kì tuyệt vọng.
Nhưng khi hắn còn chưa kịp đau lòng xong thì Phương Trần bỗng nhiên bật dậy, đứng thẳng lên. Dực Hung:
“?”
Ngay sau đó, một luồng khí cực kì mạnh mẽ từ trong cơ thể Phương Trần bộc phát ra ngoài. Cánh tay của hắn cũng hồi phục lại với tốc độ nhanh đến mức mắt thường cũng có thể thấy được. Phương Trần trừng mắt nhìn Dực Hung:
“Ta đã nói là ta không chết được, ngươi gấp gáp cái gì thế?”
Dực Hung ngơ ngác. Phương Trần không thèm để ý đến hắn ta. Hắn cúi đầu nhìn cánh tay trắng bóc vừa mới mọc ra của mình, khóe miệng cười cười. Hắn nhẹ nhàng nắm bàn tay lại thành nắm đấm, lập tức Phương Trần cảm giác được một luồn sức mạnh từ bàn tay phát ra.
“Thượng cổ thần khu này cũng có chút thú vị nha.”
Phương Trần thầm nhủ trong lòng. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng được từng bộ phận trên cơ thể hắn có sự khác biệt hẳn so với trước đây. Bây giờ Phương Trần cảm thấy bản thân không cần dùng đến nguyên lực lẫn linh lực cũng đều có thể lấy 1 địch 0. Nghĩ đến đây, Phương Trần thỏa mãn gật đầu. Hắn định tiếp tục tu luyện phần nhập môn của Thượng cổ thần khu.
Phần nhập môn của Thượng Cổ thần khu là tu luyện về tứ chi. Bây giờ Phương Trần đã tu luyện xong một cánh tay, cũng coi như là chính thức bước vào con đường tu hành. Đây cũng có thể coi như là đạt được tu vi Luyện khí trong Thể tu đi.
“Vì sao ngươi không chết?”
Khi Phương Trần định tiếp tục tu luyện thì Dực Hung bỗng nhiên chạy vội đến trước mặt hắn, há hốc miệng hỏi.
“Ngươi kinh ngạc cái gì? Chẳng phải hôm qua ngươi cũng đã thấy ta làm như vậy rồi hay sao?”
Phương Trần nói.
“Hôm qua không phải là do ngươi mượn lực ở trận pháp của lô âm Dương nên mới có thể chết đi sau đó hồi sinh lại nhiều lần như vậy hay sao?”
Dực Hung lẩm bẩm nói. Trước giờ hắn vẫn cho rằng Phương Trần có thể gần như chết đi sau đó sống lại nhiều lần như vậy là do hắn âm thầm dựa vào sức mạnh của lô âm Dương.
"Tất nhiên là không phải như vậy rồi.”
Phương Trần bĩu bĩu môi.
“Vậy thì chẳng nhẽ giống như trong truyền thuyết nói...”
Dực Hung đột nhiên nghĩ đến một khả năng, chẳng nhẽ Phương Trần có loại thể chất đặc biệt giống như trong truyền thuyết nhắc đến? Chẳng hạn như thể chất Thần Phượng Hoàng Bất Tử, hay là thể chất Vạn Kiếp Bất Diệt? Truyền thuyết kể rằng những người có thể chất như vậy đều có thể tự mọc lại chân tay nếu bị đứt, kể cả khi mới ở Trúc Cơ. Hơn nữa tất cả những người có thể chất đặc biêth như thế đều có thể đạt đến vị trí đỉnh phong, chỉ cần họ không chết yểu.
“Phải. Ta chính là loại người mà ngươi đang nghĩ đến đó.”
Phương Trần trịnh trọng gật đầu. Dực Hung sốc, nhất thời hắn lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ kính nể nhìn Phương Trần. Mặc dù bây giờ Phương Trần chỉ có tu vi Thiên đạo trúc cơ, nhưng kẻ có huyết mạch đế phẩm như Dực Hung lại cung phụng hắn. Nhưng hắn cũng chẳng thấy đây là chuyện gì to tát. Mọi người đều là bình đẳng mà thôi. Nhưng bây giờ nếu Phương Trần thật sự là người có thể chất như trong truyền thuyết, vậy thì đế phẩm huyết mạch có tính là gì? Giọng điệu của Dực Hung trở nên hèn mọn hơn trước rất nhiều:
“Việc này...Phương Trần này...à không, Trần ca ca, trước đây ta nói chuyện hơi lớn tiếng...”
Phương Trần ngắt lời hắn:
"Được rồi, ngươi lui xuống đi, ta còn phải tu luyện tiếp nữa.”
“Vâng.”
Dực Hung khúm núm nói, sau đó lui ra ngoài.

Dực Hung đứng ngoài sân chợt như bừng tỉnh. Hóa ra vừa rồi là Phương Trần đang tu luyện! Mặc dù hắn cảm thấy phương thức tu luyện của Phương Trần vừa quái dị vừa buồn cười, nhưng mà phương thức tu luyện này đem lại hiệu quả tốt thật đấy. Nhất là sức mạnh ở trong cánh tay mới mọc của hắn, sức mạnh đó làm cho đến cả người mang huyết mạch yêu thú đỉnh cấp cũng phải kinh ngạc.
"Nhưng mà...”
Sau khi kính sợ mất một hồi, bỗng nhiên Dực Hung cảm thấy có vài điểm không đúng lắm. Hắn suy nghĩ một chút, sau đó liền trừng lớn mắt hổ:
“Vậy là ta bị lừa rồi?”
Hôm qua, Phương Trần nói với hắn là hắn có thể không cần tu luyện, linh cơ tự thông. Hắn tin lời nên cả ngày nay hắn chỉ chơi, không tu luyện gì cả. Kết quả là hôm nay hắn chơi, còn Phương Trần lại lấy mạng bản thân ra tu luyện? Mẹ nó chứ! Phương Trần làm như vậy chẳng phải là khiến cho tu vi của hắn và Phương Trần càng ngày càng cách xa nhau hay sao? Hắn vội vàng chạy về viện của mình tu luyện. Nhưng mà lúc sau khí tức của sinh mệnh Phương Trần cứ lúc cao lúc thấp, làm hắn không sao tập trung tu luyện cho được...
Một đêm qua đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận