Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 234 - Con Gái Của Công Nhân

“Xin sư huynh minh giám, nếu không có Thường Vi, ta cùng Tiêu Thanh có bắn đại bác cũng không tới!”
Phương Trần hơi cau mày khi nghe thấy tên khốn này đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu Thường Vi, không nói gì, mà cầm tách trà lên, bắt đầu uống nước.
Trương Thiên thấy thế, vì để chiếm được lòng tin của Phương Trần, chỉ có thể tiếp tục nói:
“Sư huynh, ta biết rõ nhân phẩm của ta đê hèn, nói chuyện không đáng tin.”
“Nhưng người thử nghĩ xem, nếu ta thật sự ngay từ đầu đã muốn nhằm vào Tiêu Thanh, tại sao không nhắm vào dung mạo đẹp hơn là Lăng Uyển Nhi chứ?”
“Lúc Lăng Uyển Nhi mới gia nhập tông môn, thực là đẹp nhất trong đám đệ tử ngoại môn kia.”
“Nàng khi đó, chẳng qua chỉ là con gái của một công nhân mỏ linh khoáng thôi!”
“Không phải ta nói khoác, ta muốn đối phó nàng, dễ như trở bàn tay.”
Phương Trần nghe vậy, phốc một tiếng trưc tiếp phun ra một ngụm nước.”
“Sư huynh, người sao thế?”
Thấy thế, Trương Thiên sửng sốt, vội vàng đứng dậy, trong tay giống như làm ảo thật biến ra một chiếc khăn tay cực kỳ quý báu.
Nói thế nào lại khiến Phương Trần phun ra rồi?
Phương Trần đưa tay ra hiệu, ngăn cản Trương Thiên bước tới, liếc nhìn Trương Thiên với vẻ mặt cổ quái lại ngưỡng mộ, sau đó giơ ngón cái lên:
“Ngươi thật mãng đó!”
Lăng Uyển Nhi mà cũng dám đánh chủ ý?
Ngươi thực sự muốn nếm trải hương vị của diệt tộc đúng không?
Trương Thiên không nghĩ ra, chính mình có chỗ nào mãng.
Ngươi, Phương Trần cũng là đệ nhất ác nhân ngoại môn.
Chẳng lẽ ngươi không tán thành với lời nói của ta sao?
Lăng Uyển Nhi với tư cách là con gái của một người khai thác mỏ, thực sự rất dễ đối phó đó!
Nhưng hắn không dám nói ra những lời này, chỉ có thể cười gượng nói:
“Sư đệ ngu dốt, không biết sư huynh nói ta lỗ mãng chỗ nào?”
Phương Trần vội ho khan một tiếng, nhưng không tiết lộ thân phận của Lăng Tu Nguyên, sợ dọa Trương Thiên bạo thể mà chết.
Hắn tìm cái cớ:
“Nhưng Lăng Uyển Nhi là đệ tử của trưởng lão Trương Hòa Phong, ngươi dám để mắt đến nàng, chẳng phải là quá lỗ mãng sao?”
Nghe vậy, Trương Thiên chia sẻ:
“Phương sư huynh, khi đó Lăng Uyển Nhi mới nhập môn còn chưa lộ ra thiên tư kinh người, cũng chưa được trưởng lão Trương Hòa Phong không thu nhận đệ tử phá lệ thu vào núi Xích Tôn, trở thành đệ tử đầu tiên tiến vào nội môn với tu vi cảnh giới Luyện Kỳ của tông môn.”
“Vào thời điểm đó muốn đối phó nàng, vẫn rất đơn giản.”
“Hiện tại ta chắc chắn không dám.”
Phương Trần nghe xong, sửng sốt một chút, sau đó không khỏi lắc đầu…
Ba từ “đi cửa sau” thực sự được Lăng Tu Nguyên diễn giải một cách vô cùng tinh tế!
Sau đó, Trương Thiên trở lại chủ đề chính:
“Phương sư huynh, ta đã kể lại toàn bộ ngọn nguồn của sự việc.”
“Cầu sư huynh hòa giải, để ta nhận lỗi với Tiêu sư đệ!”
“Dù sao, bọn ta đều là sư đệ của sư huynh, cũng không thể chém giết lẫn nhau!”
Nói xong, Trương Thiên cung kính dâng lên một cái nhẫn trữ vật.
Trên nhẫn trữ vật có ánh sáng lấp lánh, xanh biếc trong suốt, vừa nhìn đã biết đó là một chiếc nhẫn trữ vật quý báu.
Trương Thiên nghĩ trong lòng rằng, chính mình kỳ thật không có ân oán gì với Phương Trần.
Chính Phương Nhiên là người đã tính kế Phương Trần.
Cùng hắn không có quan hệ!
Vì vậy, hắn muốn hòa hoãn quan hệ với Phương Trần, mấu chốt chính là Tiêu Thanh.
Có Tiêu Thanh ở đây, Phương Trần không có lý do gì để nhận quà và tha thứ cho mình.
Dù sao, nữ nhân của tiểu đệ bị Trương Thiên cướp đi, kết quả đại ca không báo thù cho hắn thì thôi đi, không ngờ lại nhận quà của Trương Thiên…
Cứ như vậy, Phương Trần khó mà làm người với Tiêu Thanh bên kia!
Vì vậy, hắn nhất định phải kể lại toàn bộ ngọn nguồn sự việc cho Phương Trần, để Phương Trần biết rằng, thật ra mình đã bị Thường Vi lừa gạt.
Như vậy, Phương Trần có đủ lý do để đường đường chính chính nhận quà của mình, sẽ không cảm thấy thẹn với Tiêu Thanh!
Đương nhiên.
Trương Thiên mặc dù luôn nói hươu nói vượn, nhưng có một điều, hắn thật sự không nói dối.
Hắn thật sự chưa từng nghĩ đến việc cướp nữ nhân của Tiêu Thanh.
Khi hắn và Thường Vi điên loan đảo phượng không biết trời đất ra sao, căn bản không biết nữ nhân này đã có hôn ước!
Sau khi hương án đung đưa, ngâm khẽ từng trận, Thường Vi đầm đìa mồ hôi mới nói rằng mình có vi hôn phu là Tiêu Thanh, ở ngoại môn, mời Trương Thiên ra tay làm nhục một chút, để Tiêu Thanh đừng làm phiền nàng nữa.
Trương Thiên tức giận đến không nói nên lời.
Chơi một nữ nhân cũng mệt mỏi như vậy!
Nhưng trước đủ kiểu mánh khóe nịnh nọt của Thường Vi, Trương Thiên đành chấp nhận.
Dù sao cũng chỉ là một đệ tử ngoại môn mà thôi.
Làm nhục thì làm nhục thôi!
Khi Trương Thiên nghĩ về những chuyện đó trong lòng, hắn vẫn cúi xuống và đưa tay ra.
Dù Phương Trần thật lâu không nói, hắn cũng không dám đứng dậy.
Nhưng hắn rất tự tin.
Mình đã đem mọi việc là đủ rồi, Phương Trần nhất định sẽ tha thứ cho mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận