Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 497 - Ý Chí Như Sắt Thép

“Ngươi còn hỏi được nữa à?”
Dực Hung suy sụp uể oải nói:
“Ngươi cứ thử đi ăn xuân dược, sau đó chọn ra 10 nữ tu theo loại mà ngươi thích nhất đi. Sau đó bảo các nàng đến câu dẫn ngươi, nhưng ngươi nhất định không thể làm bất cứ một cái gì hết. Sau đó ngươi sẽ biết vì sao ta biến thành cái bộ dạng này đấy...”
Phương Trần suy nghĩ một chút rồi nói một cách tự nhiên:
“Với ý chí như sắt thép của ta thì ta tin rằng ta sẽ không bao giờ trở nên như vậy.”
Dực Hung cười ha ha hai tiếng rồi trở mình. Hắn không thèm để ý đến Phương Trần. Phương Trần lắc đầu, sau đó ngồi xuống một bên chỉ chỉ trỏ trỏ:
"Nhân sinh giống như biển cả rộng lớn vậy, chỉ có người có ý chí kiên cường mới có thể đến được bờ mà thôi. Ý chí của ngươi yếu ớt như vậy, vậy thì số kiếp đã định sẵn rằng ngươi chỉ có thể bị chết chìm trong đại dương rộng lớn.”
Dực Hung chỉ để lại một bóng lưng hổ mập mạp cho Phương Trần nhìn:
“Vậy thì ta không xuống dưới biển là không được hay sao?”
Phương Trần lắc đầu:
"Xuống biển giống như là một loại thử thách vậy. Cuộc đời con người đúng ra nên kiêu chiến với nhiều thử thách mới đúng.”
Dực Hung:
"Ha ha!”
Khi Phương Trần và Dực Hung còn đang nói những lời vô nghĩa với nhau thì lúc này, Nhất Thiên Tam đang nhảy nhảy đến hồ nước trước đình, nhìn ngó mấy con cá nhỏ trong hồ nước. Phương Trần và Dực Hung nhìn mãi cũng thành quen. Nhất Thiên Tam luôn luôn muốn là một người quảng giao, kết bạn bốn phương. Gặp ai hắn ta cũng chào một câu. Trừ những pháp bảo có linh tính ra thì Nhất Thiên Tam còn thích nói chuyện hỏi han với các loài động vật nữa. Đến cả con chó đi qua đường cũng bị Nhất Thiên Tam kéo lại hỏi chuyện. Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau khi Nhất Thiên Tam khóa chặt được mục tiêu, thì hắn ta liền chạy đến hỏi thăm:
"Chào ngươi, ta là Nhất Thiên Tam, ngươi tên là gì vậy?”
Phương Trần nghe vậy thì ánh mắt hắn lướt qua hồ nước, trong đó còn mang theo cảm giác bất lực. Nhất Thiên Tam muốn hỏi thăm cái gì với một con cá không hề có tu vi cơ chứ? Nếu như để cho Nhất Thiên Tam và sư phụ ở cùng nhau, vậy thì mấy con cá ở trong Nhược Nguyệt cốc đúng là gặp họa rồi. Sau đó, Phương Trần đứng dậy định kéo Nhất Thiên Tam trở về. Nhưng vào đúng lúc này, trong cơ thể của Nhất Thiên Tam bỗng xuất hiện một luồng ánh sáng, sau đó luồng ánh sáng liền rơi vào trong cơ thể của con cá vừa được chào hỏi... Sau đó, một luồng khí tức luyện khí nhị phẩm cực kì mạnh mẽ bỗng phóng lên tận trời cao. Phương Trần đang định đi ra lập tức dừng bước chân. Mặt hắn bàng hoàng, toàn vẻ không thể tin, lẩm bẩm nói:
“Dực, Dực Hung, sảy ra chuyện rồi!”
Dực Hung cũng lập tức nhảy dựng lên, kinh ngạc nói:
“Ta biết!”
Cả hai người bọn hắn đều đang dõi theo Nhất Thiên Tam, thế nên chuyện vừa sảy ra là bọn hắn đã phát hiện ra rồi... Chính khi nãy, con cá bình thường mà bị Nhất Thiên Tam hỏi thăm đã đột nhiên có được tu vi luyện khí nhị phẩm giống như một kì tích!
"Chuyện này là như thế nào vậy?”
Phương Trần và Dực Hung vội vàng chạy đến trước mặt Nhất Thiên Tam, sau đó nhìn chằm chằm con cá. Nhưng con cá đó lại giống như chưa hề sảy ra chuyện gì cả, vẫn chầm chậm bơi lội bên trong hồ nước. Giống như nó không hề biết rằng bây giờ bản thân đã sở hữu tu vi luyện khí nhị phẩm vậy... Dực Hung ngẩn ngơ một hồi, sau đó hắn vội vàng tóm lấy Nhất Thiên Tam:
"Ngươi đã làm cái gì vậy?”
Nhất Thiên Tam nói:
"Ta? Ta chỉ chào hỏi một tiếng với hắn ta mà thôi!”
Dực Hung còn muốn hỏi thêm nữa, nhưng lại bị Phương Trần ngăn lại:
"Không cần hỏi thêm nữa, chắc chắn hắn ta chẳng biết cái gì đâu. Có hỏi thêm thì cũng chỉ là ngươi vui là được mà thôi.”
Dực Hung nghe vậy thì ngoan ngoãn ngậm mồm lại. Sau đó ánh mắt của hắn đảo một vòng rồi nói:
"Vậy thì để ta đưa hắn đi kiểm chứng một chút.”
“Đi đi.”
Dực Hung lập tức để cho Nhất Thiên Tam nhảy lên đầu mình rồi chạy ra hậu viện. Còn Phương Trần thì vẫn đứng cạnh hồ nước. Hắn sờ sờ cằm, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm con cá trong hồ. Nhất Thiên Tam bỗng biểu hiện ra được năng lực làm người khác kinh ngạc. Điều này khiến cho trong lòng Phương Trần bỗng dâng lên rất nhiều suy nghĩ. Nhưng bởi vì IQ của Nhất Thiên Tam cực kì có hạn, thế nên Phương Trần chỉ đành tự mình tìm hiểu... Mà trong lúc Phương Trần đang nhìn ngó thì con cá trong hồ tựa như nhận ra điều gì, nó vội vàng tăng nhanh tốc độ bơi, tránh xa Phương Trần... Một lát sau, khi nhìn thấy con cá dần dần bơi mất, Phương Trần bỗng lẩm bẩm nói:
“Chào hỏi với pháp bảo cũng là lúc điểm hóa pháp bảo. Vậy thì chào hỏi với vật sống cũng là giúp cho vật đó đề cao năng lực chiến đấu tạm thời lên trong khoảng 1 khắc hay sao?! Nhất Thiên Tam à, rốt cuộc thì ngươi còn bao nhiêu năng lực làm người khác bất ngờ nữa mà ta chưa biết đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận