Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 176 - Không Có Chút Dị Thường Nào

Tính khí của tiền bối Phương Trần luôn luôn không tốt, ngay cả vị sư phụ phất tay là có thể khiến thiên địa biến sắc hắn cũng không để vào mắt.
Nàng cũng biết rõ!
Đến lúc đó, An Lâu sớm đã có chuẩn bị tâm lý!
Sau đó, nãy giờ Phương Trần không nói gì.
Mà An Lâu thì cũng chỉ theo không nói lời nào, nhưng trong nội tâm nàng đang rất khiếp sợ...
Vì, nàng phát hiện khí tức của Phương Trần rất trọn vẹn, tuy vẫn có bộ dáng như là Trúc Cơ kỳ, nhưng, nàng biết chuyện này không trọng yếu!
Trọng yếu là Phương Trần vừa mới trải qua một trận tự bạo, khí tức lại không có chút dị thường nào!
Giờ khắc này, trong nội tâm của An Lâu như có sóng lớn ngập trời.
Không thể nào!
Từ lúc tu tiên đến bây giờ, nàng nhiều lần gặp qua cỗ khí tức kia!
Tuyệt đối là thủ đoạn sau cùng để đồng quy vu tận cùng địch nhân — — tự bạo!
Nhưng vì sao Phương tiền bối còn sống sót, hơn nữa còn rất bình thường, tựa như không chuyện gì phát sinh!
Lại liên tưởng đến lần trước lực lượng sinh tử của Phương Trần chuyển đổi trôi chảy liền mạch nối liền, trong nội tâm nàng càng chấn kinh...
Chẳng lẽ, tiền bối đã lĩnh ngộ lực lượng sinh tử đến cảnh giới cực kỳ cao thâm?
Đến mức có thể tùy ý chưởng khống quá trình tự bạo?!
Nghĩ tới đây, trong nội tâm An Lâu mừng rỡ vô cùng!
Nếu tiền bối có thể chỉ điểm mình, chẳng phải mình có thể đi đến một tiên lộ thông thiên mới tinh?
Giờ khắc này, An Lâu không còn hối hận cử động lúc trước.
Trước đó, nàng còn đang hối hận, bảy tên tu sĩ Hóa Thần khác đổi lấy tiên thạch từ vách núi Thiên Địa Đồng Thọ của Lệ Phục, bản thân mình chỉ đổi lấy một cơ hội chỉ điểm.
Liệu có ăn thiệt thòi hay không?
Nhưng, hiện tại cảm giác mất cân bằng trong nội tâm nàng đã bị quét sạch sành sanh!
Khả năng chương khống lực lượng sinh tử của vị tiền bối này đã đạt tới cảnh giới có thể khiến cả tu tiên giới đều phải run rẩy!
Nếu được hắn chỉ điểm, hẳn là cơ duyên đáng giá ăn mừng nhất kiếp sống này của nàng!
Lúc An Lâu mừng rỡ nói hươu nói vượn trong đầu, Phương Trần đang do dự mở miệng như thế nào mới có thể khiến cho An Lâu chấp nhận mình chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ bình thường không có gì lạ...

Phương Trần cũng không lo lắng mình trầm mặc lâu dài sẽ khiến cho An Lâu mất kiên nhẫn.
Bây giờ, hình tượng của mình trong lòng tám tên Hóa Thần là một vị tiền bối có tính khí cực kém!
Tính khí kém, không nói lời nào không phải là chuyện rất bình thường sao?
Đã như vậy, Phương Trần cũng yên tâm thoải mái tiếp tục suy tư...
Đương nhiên.
Hắn không phải hoàn toàn không có đề phòng, hắn đã chuẩn bị tốt tùy thời khởi động Huyền Võ Tráo.
Phương Trần nhìn An Lâu, phản ứng đầu tiên của hắn thật ra là muốn nói thẳng mọi chuyện, nói ra sự thật với đối phương.
Ngươi bị sư phụ ta lừa gạt!
Nhưng, nghĩ đến chuyện mình đã thu lễ vật của tám tên Hóa Thần, lại nghĩ tới trước đó mình biểu hiện ra khả năng phục sinh vô số lần ở núi lửa vạn năm, cùng với cảnh tượng sau khi tự bạo vẫn bình yên vô sự hiện tại...
Hắn đã ngừng lại ý nghĩ này!
An Lâu biết quá nhiều bí mật của hắn!
Nếu bị đối phương phát hiện mình chỉ là một tu sĩ bề ngoài đẹp trai tuấn lãng, bên trong thực chất chỉ có tu vi Trúc Cơ, vậy rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.
Rốt cuộc, một tên tu sĩ Trúc Cơ có thể phục sinh vô hạn...
Chuyện này rất đáng giá các tu sĩ truy cầu trường sinh sinh ra tà niệm.
Hắn cũng không dám chắc An Lâu này là tốt người hay là người xấu!
Khi nghĩ tới đây, Phương Trần đã quyết định!
Không thể thẳng thắn.
Chỉ có thể tiếp tục lừa nàng!
Chỉ có thể tiếp tục giả làm cao thủ!
Nhưng, cao thủ đến cùng nên trông như thế nào nhỉ?
Phương Trần ngẫm nghĩ, cao thủ đỉnh phong bên cạnh quá ít.
Chỉ có hai người Lăng Tu Nguyên và Lệ Phục...
Lăng Tu Nguyên làm người quá tốt.
Người tốt đến nỗi vô hại!
Bắt chước Lăng Tu Nguyên, nói không chừng sẽ khiến cho An Lâu cảm thấy mình dễ ức hiếp, ngộ nhỡ nàng muốn mình chỉ điểm nàng làm sao đột phá từ Phản Hư đến Hợp Đạo thì xử lý thế nào?
Nếu đã như vậy, hắn chỉ có thể bắt chước Lệ Phục, sau đó lại đuổi An Lâu đi…
Nghĩ tới đây, Phương Trần hít sâu một hơi, ra quyết định.
Tiếng hít thở của Phương Trần rất lớn, lập tức khiến cho An Lâu chú ý.
Nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trẻ tuổi hơn nhiều so với cao thủ Độ Kiếp kỳ của Phương Trần, trong đôi mắt trong suốt có ánh sáng chờ mong...
Nàng biết, Phương Trần muốn nói chuyện!
Đại đạo sinh tử của nàng, đang chầm chậm triển khai, trợ lực nàng leo lên đỉnh tiên đạo cao hơn!
Quả thật đúng là không sai.
Phương Trần chậm rãi mở miệng nói:
"Ngươi muốn ta chỉ điểm cho ngươi?"
An Lâu gật đầu không do dự:
"Vâng! Tiền bối!"
"Vậy ta lại hỏi ngươi!"
"Tiền bối, cứ việc hỏi, vãn bối biết gì nói nấy!"
Phương Trần nghiêm nghị, ánh mắt thâm thúy chất chứa suy nghĩ không ai nhìn hiểu được:
"Ngươi có thể mọc lại tứ chi hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận