Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 168 - Thứ Tốt

"Đỉnh thật đấy.”
Phương Trần nhìn Dực Hung, vô thức rơi vào im lặng. Cũng không biết là tên nào tặng Yêu Giáp cho Dực Hung nữa.. Phương Trần có dùng đầu ngón chân cũng biết được đối phương đang nghĩ gì. Chắc chắn đối phương cảm thấy kể cả bản thân có tặng thứ gì đi chăng nữa thì cũng không làm vị cường giả Độ kiếp kỳ này hài lòng được, cho nên hắn liền quay sang lấy lòng Dực Hung. Nếu làm như thế thì cũng có mang tiếng là tặng pháp bảo, mà lại còn không phải tốn thứ quá tốt.
“Ta thật muốn biết xem Yêu Giáp này giúp cuộc là ai tặng.”
Phương Trần lẩm bẩm, sau đó ném Yêu Giáp cho Dực Hung.
"Cho ngươi đấy.” Viptruyenfull.com - ebook truyện dịch giá rẻ

Dực Hung thấy Phương Trần ném một miếng giáp màu thanh đồng về phía mình thì ngẩn người, sau đó hắn ta cảnh giác hỏi:
"Cho ta? Tại sao tự nhiên ngươi lại cho ta?”
"Ngươi cứ nói ngươi có muốn lấy hay không là được rồi.”
Phương Trần nhìn trạng thái đầy cảnh giác của Dực Hung thì hừ lạnh. Thấy thái độ của Phương Trần, Dực Hung lập tức nhận ra chắc chắn cái Yêu giáp này không có vấn đề gì cả. Hắn nhanh chóng dùng cái móng hổ tóm lấy:
"Lấy lấy lấy! Nhất định là lấy rồi! Thứ mà Trần ca cho ta thì nhất định là thứ tốt.”
Đợi sau khi cầm vào tay, Dực Hung mặc thử lên người. Nhìn hắn ta lúc này giống như biến thành một con hổ chỉ có đầu với đuôi màu đen trắng, còn cả người lại là màu thanh đồng. Nhìn từ xa trông hắn hơi kì dị. Nhưng mặt ngoài yêu giáp nhanh chóng nổi lên một tầng sóng nước lăn tăn, sau đó Yêu giáp nhanh chóng ẩn vào trong cơ thể Dực Hung. Cơ thể của hắn liền trở về như thường. Sau khi cảm nhận một cách cẩn thận, Dực Hung liền vui mừng kêu lên:
"Đồ tốt! Đúng là đồ tốt!”
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sự liên kết chặt chẽ giữa yêu giáp và yêu lực của hắn. Sau khi hắn mặc vào, yêu lực và yêu giáp liền trở thành một thể, giống như kiểu Yêu giáp là một bộ phận sẵn có thuộc thân thể hắn vậy. Điều này làm cho năng lực phòng ngự của hắn tăng lên một bậc. Ngoại trừ năng lực phòng ngự tăng lên, Yêu giáp còn làm cho thân thể hắn trở nên linh hoạt hơn không ít. Bây giờ từng bước đi của hắn giống như cưỡi gió mà đi vậy, tốc độ tăng lên rất nhiều. Phương Trần bĩu môi:
“Ta có bao giờ tặng cho ngươi thứ gì không tốt chưa? Ngươi còn dám hoài nghi ta, đúng là sói mắt trắng vong ơn phụ nghĩa.”
Dực Hung dùng đầu cọ cọ vào người Phương Trần:
“Là lỗi của ta, tất cả là lỗi của ta hết. Phương Trần, lỗi của ta là quá thích tính toán chi li, lòng dạ hẹp hòi, không so được với ngươi. Xin ngươi tha lỗi cho con hổ mắt trắng như ta đi.”
“Cút ra.”
Phương Trần đẩy đẩy đầu hắn ra, rồi lấy nốt cái pháp bảo cuối cùng ra ngoài. Sau khi phát hiện ra đây là pháp bảo của Trúc cơ kì thì hai mắt hắn phát sáng lên.
“Cuối cùng cũng có một thứ mà ta có thể dùng được rồi.”
Chỉ thấy đây là một cái rìu hai mặt đều đen thui, cán rìu được điêu khắc hình một con rồng màu đen, hai bên mặt rìu có hình nửa vòng tròn bất quy tắc, trên đó lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Bên cạnh chiếc rìu có một viên ngọc giản. Bên trong ghi rõ:
“Tiền bối, vãn bối tu vi thấp kém, không thể thu thập được pháp bảo mà tiền bối có thể dùng. Nhưng một thời gian trước, vãn bối vô tình có được một pháp bảo của Trúc cơ kì, tên là Rìu Long Ám. Chiếc rìu này vô cùng sắc bén, được luyện thành từ sắt sâu trong lòng biển và hắc uyên thạch. Chiếc búa này có giá trị không đơn giản, nhìn nó thì giống như dùng để phòng vệ bên người, nhưng kỳ thực, chỗ mạnh nhất của nó chính là sát thuật trên trụ đá ở cán búa. Chỉ cần người dùng có đủ linh lực, khi dùng có thể phát ra chiêu Toản Tâm Lão Nha có dính kịch độc, uy lực cực kỳ mạnh mẽ. Chiếc búa này thích hợp để tiền bối ban cho đồ đệ hoặc đời sau sử dụng, dùng để giúp họ phòng thân. Xin tiền bối vui lòng nhận lấy.”
Hiển nhiên, người tặng pháp bảo này cũng giống y chang người tặng Yêu giáp kia. Họ đều không muốn phải bỏ ra đồ tốt, nhưng lại sợ đắc tội Phương Trần, cho nên họ đều đi đường vòng, đưa một phát bảo Trúc Cơ kỳ chuyên để Phương Trần truyền cho hậu bối. Nhưng đây cũng là một kẻ thông minh. Nếu như Phương Trần thật sự là một tiền bối có tính khí không tốt, vậy thì cái kẻ tặng cây rìu này chắc chắn sẽ bị mắng một trận.
Cũng chính vì biết như thế, thế nên tên này cũng không dám để lại tên tuổi của bản thân. Nhưng, mặc dù Phương Trần không có hậu bối, nhưng may mắn thay bản thân hắn lại là Trúc cơ kỳ. Hắn cầm rìu Long Ám trên tay, tỏ ra cực kỳ thích thú nói:
"Không tồi không tồi, rất tốt, đây đúng là một pháp bảo hợp với ta.”
Cả cây rìu Long Ám tràn đầy sát khí, cực kỳ hung hãn, vừa nhìn là biết đây chính là loại pháp bảo dùng để đánh trực tiếp. Thế mà không ngờ rằng đây lại là một loại pháp bảo dùng để lén lút công kích người ta từ xa. Đợi khi nào đối thủ đánh xáp lá cà với mình đến khi hết sức thì bản thân hắn có thể dùng pháp bảo này để lén lút đánh cho đối phương vài nhát...Đúng thật là quá hạ tiện rồi!
“Nhưng ta thích loại pha bảo như này nha.”
Phương Trần nhìn rìu Long Ám, tỏ ra cực kì hài lòng cầm trên tay, sau đó hắn cũng thử dùng Toản Tâm Lão Nha.
“Viuuuuu...“
Tiếng xé gió vang lên.
“Bùm!!!”
Có một cái gai đá to bằng ngón tay của người lớn bắn ra từ trụ đá của rìu Long Ám. Nó trực tiếp làm nổ tung hồ nước mà Dực Hung vừa mới sửa xong sáng nay, đồng thời trên mặt đất lưu lại độc dịch màu tím nồng đậm, làm mặt đất cháy phát ra tiếng xoẹt xoẹt. Khắp nơi đều là mảnh đá vụn bay tứ tung, làm cho Dực Hung đang vô cùng yêu thích sờ sờ Yêu giáp cũng ngẩn người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận