Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 245 - Kịp Thời

Vì không rõ Phương gia có phiên bản tu luyện khí là Bị Thương Cảnh Giới Đại Thừa hay không, Phương Trần quyết định đưa nguyên mẫu đan dược và thi thể của Cửu Trảo lên trước.
Vừa vặn hắn cũng định trở về Phương gia sau một thời gian nữa, dù sao thì hắn cũng muốn người trong nhà hơn người, mọi người ngày nào cũng có thể tu luyện tốt.
Khi hắn trở về, hắn quan tâm hơn, có vị lão tổ nào trong Phương gia vừa hay ở cảnh giới Đại Thừa còn bị thương không…
Tuy nhiên, Phương Trần không Trần không rõ lúc luyện chế đan dược này, cần có thi thể cấp Đế, có cần nhất định phải nắm giữ sức mạnh huyết mạch hay không?
Cho nên, Phương Trần tạm thời không có ý định hấp thu sức mạnh huyết mạch của Quỳ Cốt Thần Ngưu.
Nếu thật sự cần, lúc đó hắn mới có thể lấy sức mạnh huyết mạch ra để bù đắp cho đan dược.
Dù sao, huyết mạch của Vạn Yêu Tổ Nguyện không nặng về phẩm chất, không có huyết mạch đế vương, hắn còn có thể đi tìm một đống Quỳ Cốt Thần Quy đến để bù.
Nhưng…
“Tốt nhất vẫn là không cần đến sức mạnh huyết mạch.”
Trong lòng Phương Trần thầm hi vọng.
Sau đó, Phương Trần đi vào phòng, bắt đầu tu luyện.
Đương nhiên, hắn không phải tu luyện công pháp vận chuyển, mà chính là bắt đầu hấp thu sức mạnh huyết mạch của Tố Huyết Cổ Hùng…

Ngày tiếp theo.
Ánh sáng của buổi sáng nay dường như bị che đậy trong tầng mây, đã đến lúc mặt trời mọc, bầu trời vẫn còn xám xịt, nhưng sau gần nửa canh giờ, bỗng nhiên mây tan sương tản, bầu trời hiện ra, trong chốc lát toàn bộ bầu trời đều bừng sáng, ánh nắng cũng tiền hô hậu ủng chiếu vào hồ núi Ánh Quang.
Phương Trần dọn dẹp giường vừa nôn ra một bãi máu độc dày đặc, sờ sờ cằm:
“Độ khó sao mà cao như vậy?”
“Quá không hợp lý đi?”
Sau khi tu luyện một đêm, Phương Trần cũng không hấp thu thánh công.
Độ khó của việc tăng lên sức mạnh huyết mạch vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
Nếu hắn không uống thuốc độc kịp thời, chỉ sợ hắn đã làm nổ đến cái động trong hồ núi Ánh Quang..
“Phương Trần, ngươi có ở đó không?”
Cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên một âm thanh trầm đục thật thà chất phác.
Phương Trần sửng sốt, hắn không nhận ra người tới là ai, thả thần thức ra bên ngoài, nhưng bên ngoài một mảnh trống không.
Hắn nhất thời trừng to mắt.
Mẹ kiếp!
Dọa ma giữa ban ngày?
Lập tức, Phương Trần cảnh giác hỏi:
“Có, xin hỏi là vị nào?”
Âm thanh trầm đục thật thà chất phác tiếp tục nói:
“Là ta, Ngận Ngạnh!”
“Oh! Tiểu Chích à!
Nghe vậy, Phương Trần giật mình.
Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao thần thức không quét thấy.
Vì, với thực lực của hắn, không thể thấy Tiểu Chích…
Sau đó, Phương Trần giật mình, Tiểu Chích đến tìm hắn, xem ra tông chủ có việc.
Hắn tiến lên mở cửa, lộ ra Tiểu Chích tròn trịa, đầu to không có mặt.
Thấy Phương Trần, Tiểu Chích rầu rĩ không vui nói:
“Đừng gọi ta là Tiểu Chích.”
“Được, Ngận Ngạnh.”
Phương Trần sờ đầu Tiểu Chích, rồi tặc lưỡi, đầu Tiểu Chích giống như trống rỗng vậy.
“Ừm!”
Tiểu Chích rất hài lòng, nói:
“Lão đại tìm ngươi, nói để ta đưa ngươi đi tìm Hoàng trưởng lão, Hoàng trưởng lão sẽ dẫn ngươi đến trận truyền tống, đưa ngươi đến chỗ kia.”
Phương Trần sững sờ:
“Không phải nói để cho ta nghỉ ngơi mấy ngày mới đi sao?”
Hắn biết, Tiểu Chích đây là muốn đưa hắn đến Động Thiên Ma.
Nhưng hắn nhớ rõ là, Dư Bạch Diễm để cho hắn nghỉ ngơi mấy ngày.
“Tông chủ nói, người nhớ nhầm thời gian, vố tưởng rằng Bách Phong đại hội mười năm tổ chức một lần sẽ là tháng ba sau, nhưng trên thực tế lại là một tháng sau, hắn lo lắng ngươi không về kịp, cho nên để ta đưa ngươi đến Động Thiên Ma lịch luyện trước, nhanh chóng giải quyết chuyện này.”
Tiểu Chích nói rất rõ ràng.
Nghe vậy, Phương Trần nhướng mày:
“Bách Phong đại hội?”
“Có phải là kiểu nội môn các Phong xuất người tỷ thí, xác định ra mười đệ tử có thực lực đứng đầu nội môn các phong?”
Âm thanh trầm đục của Tiểu Chích mang theo tán dương:
“Phương Trần, ngươi nói đúng, không nghĩ tơi ngươi thông minh như ta vậy.”
Phương Trần cười ha hả sờ lên cái đầu trống rỗng của Tiểu Chích:
“Cảm ơn đã khích lệ.”
Tiểu Chích bổ sung thêm:
“Tuy nhiên, các đệ tử ở Bách Phong đại hội, chia làm ba loại: nhóm Trúc Cơ, nhóm Kim Đan, và nhóm Nguyên Anh, không phải tất cả các đệ tử đều phải trộn lẫn chiến đấu với nhau.”
Phương Trần khẽ gật đầu:
“Ta đã hiểu.”
Hắn thầm nghĩ, đây không phải là trò chơi để đứa con của trời thể hiện sao?
Phương Trần nghĩ một lúc, nếu mình đoán không lầm, Bách Phong đại hội này, chắc hẳn Tiêu Thanh sẽ nổi tiếng trong trận đấu của Đạm Nhiên Tông.
Đến lúc đó, hắn có thể dùng tu vi Trúc Cơ, lấy yếu thắng mạnh, đánh ra muột trận giao đấu tuyệt diệu, khiến sư huynh sư đệ ghé mắt kinh ngạc, sư tỷ sư muội dị sắc gợn sóng…
Nghĩ xa quá rồi!
Phương Trần thu hồi suy nghĩ, tò mò hỏi:
“Vậy Tiểu Chích, tông chủ có ý để cho ta tham gia lần tranh đấu này sao?”
Hắn thầm nghĩ, kỳ thật mình không nhất định phải tham gia trận giao đấu này đúng không?
Nếu để hắn ra sân, trong nhóm Trúc Cơ còn có ai có thể chơi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận